"Ông nội!" Ngụy Thanh Âm vội vàng chạy tới. "Xin mời cậu Trần!"
Ngụy Phó đầy mặt tươi cười bước ra cùng với Trần Khiêm.
Mới trôi qua gần một tiếng đồng hồ mà Ngụy Thanh Âm phát hiện sắc mặt của ông nội đã thay đổi rất nhiều.
"Thanh Âm không cần lo lắng, cậu Trần chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho ông, thêm một đoạn thời gian nữa, theo lời cậu Trần, ông nội có hi vọng hoàn toàn khỏi bệnh!"
Ngụy Phó càng trở nên kính cẩn hơn.
"Vậy chúc mừng ông cụ Ngụy trước, nhưng mà đại sư huynh nhà tôi có thể giúp đỡ ông cụ Ngụy, không biết ông Ngụy có thể giúp sư huynh tôi một chuyện này hay không?”
Tả Trung Đào nói vậy.
"Ồ? Cậu Trần có chuyện gì còn cần đến Ngụy Phó lão đây?"
"Chuyện là vậy, nghe đồn tại vùng biên cảnh phía Tây Nam của nhà họ Ngụy có mọc một gốc 'Tố Vương. Thứ này trăm năm khó gặp, đại sư huynh nhà tôi đã tìm kiếm vật ấy hồi lâu, nếu như ông Ngụy có thể hỗ trợ tìm kiếm vậy không còn gì tốt bằng!"
Tả Trung Đào nói. Mà đôi mắt Trần Khiêm cũng hơi nhếch lên.
Nói thật, khi Trần Khiêm có ý định chữa bệnh cho Ngụy Phó, làm quen với nhà họ Ngụy đúng là có dự tính nhờ nhà họ Ngụy giúp anh tìm gốc Tố Vương đó.
Dù sao trước đây anh cũng đã đi tới vùng biên cảnh Tây Nam tìm một thời gian, nhưng chỉ bằng sức một người e khó lòng xong việc.
Cho nên anh mới có ý định này.
Còn về gốc Tố Vương kia, nghe bác Tần nói, nếu anh có cơ hội dùng nó sẽ có lợi vô cùng cho việc tẩm bổ huyết mạch, đến lúc đó, nhà họ Mạc chẳng là cái thá gì với bác Tần, thậm chí cũng chả là cái thá gì với mình!
Trần Khiêm sẽ không cần sợ trước sợ sau như vậy, sẽ không còn lo lắng nhà họ Mạc gây bất lợi cho nhà họ Trần ở Nam Dương mà sợ giấy đầu lòi đuôi nữa.
Dù sao với thực lực hiện tai, anh tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, thế nhưng nếu liên lụy đến nhà họ Trần, vậy năng lực của anh vẫn chưa đủ chống lại.
Lúc bác Tần nói điều đó, Tả Trung Đào cũng ở ngay bên cạnh.
Điều khiến Trần Khiêm cảm động là Tả Trung Đào lại thay anh nhớ kĩ việc này.
"Hóa ra cậu Trần cũng phải tìm gốc Tố Vương kia, lúc trước lão mắc bệnh nặng cũng từng có ý tìm gốc Tố Vương đó, thế nhưng rất lâu cũng không thu được kết quả, hơn nữa có người nói, nếu người bình thường dùng nó rất dễ phình mạch máu mà chết! Mãi đến hai năm trước lão mới từ bỏ ý định tìm kiếm nó!"
Ngụy Phó nói.
"Nhưng nếu cậu Trần đã muốn có, như vậy vậy đối với nhà họ Ngụy mà nói, cũng không được tính là giúp đỡ gì đâu. Sau khi trở về, lão lập tức chuẩn bị nhân lực thay cậu tìm đồ!"
"Vậy thì phải cám ơn ông Ngụy rồi!" Trần Khiêm cảm kích nói.
"Được, nếu đã vậy, tôi liền đi lấy phương thuốc, sau đó nhanh chóng trở về biên cảnh Tây Nam! Thay cậu Trần lo toan việc này, từ nay Thanh Thư tạm ở lại bên cạnh hầu cậu!"
"Tiểu Khiêm, chúng ta cùng nhau quay về Kim Lăng saol"
Mọi chuyện kết thúc, Hân Nhiên ôm hành lý, chuẩn bị trả phòng ở nhà khách.
Bởi vì Trần Khiêm nói phải quay về một chuyến để giải quyết công việc, cho nên Mã Hân Nhiên mới hỏi vậy.
"Đúng, chúng ta cùng đi về!"
Trần Khiêm cười nói.
Danh Sách Chương: