Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài người tình nguyện viên mặc áo màu đỏ có vẻ như muốn ngăn bọn họ lại.
“Tại sao lại không cho chúng tôi vào? Sa mạc là nhà các người à?"
Có người lên tiếng.
“Xin lỗi mọi người, vài ngày trước, đã phát hiện ra vài thi thể trong sa mạc, bị giết hết sức tàn nhẫn. Vì vậy. †rong sa mạc hiện giờ đang vô cùng nguy hiểm.
Tôi khuyên mọi người trong khoảng thời gian này đừng vào đây, chỉ vì vào đây chơi mà phải đổi mạng thực sự không đáng đâu!"
Tình nguyện viên nói. “Định dọa bọn tôi sao? Chúng tôi còn không biết rằng đây là sa mạc chết hay sao? Chúng tôi tới đây là để tìm kiếm kích thích, không cần quan tâm bọn họ, chúng
†a cứ đi vào đi!”
Vài người thúc lạc đà đi vào.
Còn những người tình nguyện kia cũng không cản lại nữa, cũng đúng như cô gái khi nấy vừa nói, tới đây để chơi ai mà không tìm kích thích cơ chứt
“Cảm ơn cậu bạn, chỉ có điều chúng tôi tới đây không phải là để chơi, mà là có nhiệm vụ nghiên cứu, làm phiền mọi người cho chúng tôi vào trong đó!”
Giáo sư Dương cất giọng.
“Nhìn mọi người mang theo đội xe, có vẻ là chuyên nghiệp, được rồi, chúng tôi cũng không ngăn mọi người lại nữa, chúc mọi người thượng lộ bình an!”
Và rồi bọn họ tránh sang một bên.
Mấy người Giáo sư Dương đi vào.
Tuy nhiên cũng có không ít người đi cùng nhút nhát, lựa chọn quay về
“Ồ? Anh trai này, hóa ra anh cũng tới đây sao?”
Lúc này, Thẩm Mộng Tuyết đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, kích động vẫy tay.
Trần Khiêm chỉ gật đầu, vẫn rảo bước về phía trước. Còn Tân Nhã đang ngồi trên xe cũng luôn nhìn theo người thanh niên đó, tại sao càng nhìn anh ấy lại càng cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Nhưng mà, cậu ấy không thể có một cơ thể cường tráng khỏe mạnh đến vậy được
“Vào đội của chúng tôi đi, vừa nãy có người nói, trong sa mạc vô cùng nguy hiểm, trong đội của chúng tôi còn có rất nhiều người, chúng ta đi chung với nhau nhé?”
Thẩm Mộng Tuyết ngồi trên xe nói
“Ha ha ha thằng nhóc này không phải là không có tiền đi du lịch đó chứ? Không có nước trên xe lạc đà cung cấp, chỉ dựa vào bình nước bé nhỏ kia của anh ta, e là được nửa đường đã chết khát rồi!”
Lý Vạn Hào cười khẩy.
“Anh trai, hay là anh đi cùng chúng tôi đi, tôi sẽ trả tiền cho anhI”
Thẩm Mộng Tuyết lo lắng.
Trần Khiêm lắc đầu.
“Cảm ơn cô, không cần đâu!”
Anh thản nhiên trả lời.
“Ha ha, đúng là đồ không biết trời cao đất dày, trong sa mạc này, nếu không có ông Bàng ta, mười người thì hết chín người không ra được khỏi đây, không cần sao? Cậu đừng có mà hối hận, kể cả có người trả tiền cho cậu tôi cũng không cho cậu nhập đội đâu!”
Ông Bàng vừa uống rượu vừa nhìn Trần Khiêm hờ. hững nói. Ở địa bàn này, còn có người dám nói là không cần đến ông ta sao? Lòng tự tôn của ông già này vô cùng cao, động đến là bùng nổ ngay.
“Đi
Ông ta giật dây cương, cả đoàn xe nhanh chóng dời đi.
Thẩm Mộng Tuyết và Tần Nhã đều vô cùng lo lắng nhìn về phía người thanh niên đang đơn độc một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK