Thấy anh như vậy, trong lòng Dương Hạ hơi khó chịu.
Dù sao thì bây giờ, cảm xúc của Dương Hạ đối với anh rất mơ hồ.
Nói tóm lại là yêu lớn hơn hận. “Anh tỉnh lại cho tôi!"
Dương Hạ ngồi ở bên cạnh Trần Khiêm, bỗng nhiên đau lòng khóc nấc lên.
Chàng trai này đã từng cho mình tình yêu đẹp nhất thế giới, vô tư nhất, cho mình tất cả những gì anh có.
Trong lòng Dương Hạ biết rất rõ những điều này.
“Trần Khiêm, tôi biết anh hận tôi. Hận tôi trước đây cũng ức hiếp anh giống như bọn họ. Nhưng tôi cũng hết cách rồi, tôi không muốn sống cuộc sống bị người khác khinh thường, từ nhỏ đến lớn, điều tôi sợ nhất chính là người khác khinh thường tôi!”
“Tôi muốn khiến người khác hâm mộ tôi, sùng bái tôi. Nhưng trong lòng tôi có anh mà, Trần Khiêm anh không thể chết được!”
Dương Hạ nằm trên người Trần Khiêm khóc nức nở.
Mà Trần Khiêm đang hôn mê, lúc này lại khế cau mày.
Vùt
Bỗng nhiên, toàn thân Trần Khiêm lóe lên màu đỏ.
Sau đó, một nguồn năng lượng nóng hừng hực quét qua, giống như một khối sắt nóng hổi khiến Dương Hạ đau đớn, vội vàng rút tay lại.
“AI"
Dương Hạ ngạc nhiên hô lên, lùi về sau mấy bước, vô cùng kinh hãi nhìn Trần Khiêm.
“Chuyện gì thế này? Sao lại nóng như vậy?” Dương Hạ ngạc nhiên.
Nhưng màu đỏ rực này nhanh chóng biến mất. Sắc mặt Trần Khiêm tái nhợt trở lại.
“Cô Dương, đến lúc rồi! Mau đi thôi, đợi lát nữa có người thay ca đến, muốn đi sẽ rất phiền phức!”
Lúc này, Mạc Cường đến, cười dung tục rồi nói. “Tôi... tôi biết rồi!”
Dương Hạ lại lo lắng nhìn Trân Khiêm, gật đầu.
“Hừ, người này sắp chết rồi, vô dụng thôi. Cô Dương
Hạ, cô đã hứa với tôi rồi thì không thể thất hứa đâu đấy, đợi mấy hôm nữa cô tiện rồi thì cho tôi chút lợi lộc nhé!”
Mạc Cường vừa nói vừa muốn động tay động chân với Dương Hạ.
“Ra ngoài trước đã cậu Mạc Cường!”
Dương Hạ vội vàng né tránh, sau đó bước nhanh rời đi.
Mạc Cường sờ cằm mình, càng nhìn càng cảm thấy thú vị mà.
“Tôi sẽ ăn cô!” Anh ta nói.
Nhưng lại không phát hiện ra, lúc này Trần Khiêm cau mày càng chặt hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Danh Sách Chương: