Vương Bưu nói xong thì dẫn theo nhóm người đó rời đi.
Trần Khiêm biết Vương Bưu muốn nói gì.
Cuối cùng bây giờ cũng hiểu được tại sao hôm nay khu thắng cảnh suối nước nóng lại long trọng như vậy rồi.
Ngày mai có sự kiện lớn?
Mười phần thì hết tám chín phần là Lý Chấn Quốc sắp xếp để Vương Bưu đến tổ chức sinh nhật cho mình nhỉ?
Trần Khiêm cũng muốn xác nhận với Vương Bưu chuyện này.
Nhưng rõ ràng những việc này không tiện nói với mấy người nhóm Ngô Sảnh.
Lúc này, Trần Khiêm liếc nhìn Lâm Duyệt với Vụ Cường đang vô cùng nhếch nhác, chuẩn bị rời đi.
“Trần Khiêm! Cậu đừng đi, cậu nói cho rõ ràng đãi"
Ngô Sảnh vội vàng nói.
Gấp đến độ mặt cũng trắng bệch cả ra.
Thật là, tâm lý của các cô gái cũng không khác nhau là mấy, chính là trên thế giới này, ai cũng có thể có bản lĩnh, ai cũng có thể thoáng cái làm mọi người đều kinh ngạc.
Cho dù là một con chó cũng được!
Nhưng người duy nhất không thể chính là Trần Khiêm.
Nếu như là Trần Khiêm, thì Ngô Sảnh sẽ cảm thấy khó chịu như bị mèo cào vậy, tại sao Trần Khiêm mà mình luôn xem thường lại quen biết với ông lớn?
Tại sao ông lớn này lại còn gọi Trần Khiêm là cậu Trần?
Chẳng phải cậu ta chỉ là một tên nghèo tầm thường thôi sao?
Tại sao? Tại sao chứ?
Lễ nào Trần Khiêm thật sự trở thành một người rất ghê gớm rồi sao?
Ngô Sảnh vô cùng khó chịu.
“Cậu muốn tôi nói gì đây?”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
Nếu không phải nể mặt ông cụ Ngô, cậu nghĩ rằng hôm nay Trần Khiêm tôi sẽ đến đây với cậu sao?
“Cậu nói cho rõ, tại sao người đàn ông kia lại gọi cậu là cậu Trần, hơn nữa còn sợ sệt cậu như vậy, cậu với ông ta có quan hệ gì?”
Ngô Sảnh hỏi.
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, hôm nay mấy người cứ ở đây chơi cho vui đi, yên tâm là không ai đến đuổi mấy người đâu!”
Trần Khiêm nói. Nói xong thì xoay người muốn đi.
Nhưng lúc đi qua Vương Mẫn, Vương Mẫn cũng nhìn Trần Khiêm với ánh mắt phức tạp.
Cậu ta lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Thật sự là không hề nhìn ra.
Vương Mẫn cũng khó chịu chẳng thua gì Ngô Sảnh, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả Ngô Sảnh, cảm thấy hai má nóng rát.
Hơn nữa điều quan trọng nhất bây giờ đó là, rốt cuộc Trần Khiêm có bối cảnh thế nào chứ?
“Tôi không tin, tôi không tin, tên nghèo đó sao. có thể là người cho chúng ta vào được chứ, là anh Cường, là anh Cường mới đúng!”
Lâm Duyệt hét lên.
Vu Cường cắn răng, vội gọi cho ba mình một cuộc điện thoại để xác nhận lại.
Kết quả xác nhận lại là phó giám đốc Vương còn chưa trả lời cụ thể cho ba!
“Chết tiệt, rốt cuộc thân phận của Trần Khiêm là gì chứ?”
Ngô Sảnh chẳng còn hứng thú nói chuyện với ai nữa cả, mà thay vào đó là chạy ra bên ngoài đuổi theo Trần Khiêm.
Trần Khiêm bây giờ đã đến phòng làm việc của Vương Bưu rồi.
Vương Bưu đã đợi từ lâu rồi.
“Giám đốc Vương, khu thắng cảnh đang tổ chức sự kiện gì sao?”
Trần Khiêm đi qua, ngồi xuống ghế chủ, bộ dạng rõ ràng rất mệt mỏi.
Vương Bưu vội bưng tới một ly nước: “Sao cơ? Cậu Trần, cậu không biết sao? Ngày mai là sinh nhật cậu rồi, Tổng giám đốc Lý dặn dò bọn tôi lo liệu mài”
“Có vậy thì cũng không cần làm lớn như thế!”
Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
Thật sự là bố trí cho mình.
Trần Khiêm cũng hiểu Lý Chấn Quốc không muốn tổ chức sinh nhật cho mình quá đơn giản.
Nhưng lần này mình cũng đã gọi hơn hai mươi người bọn họ, sau đó cùng ăn bữa cơm đã rất tốt rồi, đâu có giống ở đây.
Nhưng đã sắp xếp xong cả rồi, nên Trần Khiêm cũng không nói thêm gì nữa.
Anh đến chỗ Vương Bưu cũng chỉ là muốn ngồi điều hòa nghỉ ngơi một lát.
Dù sao đeo nhiều ba lô như vậy nên rất mệt.
Còn Vương Bưu hầu hạ ở bên cạnh, cậu Trần không nói gì ông ta cũng không dám nhúc nhích.
Cạch!
Đột nhiên lúc này, cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra.
“Trần Khiêm, tôi chỉ cần cậu nói thật cho tôi thôi, cậu lừa tôi làm gì chứ? Cậu mau nói đi, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy hả?”
Là một cô gái, tất nhiên chính là Ngô Sảnh đuổi theo đến đây.
Vừa rồi ở bên ngoài cửa sổ, Ngô Sảnh nhìn thấy rất rõ ràng.
Trần Khiêm lại nghênh ngang nằm dài trên ghế chủ, còn vị giám đốc này lại đứng ở bên cạnh.
Con mẹ nó, Ngô Sảnh gấp đến độ nôn ra máu rồi!
Danh Sách Chương: