Cũng vì con xe Lambor của mình đã để ở biệt thự Vân Đỉnh rồi, nếu không Trần Khiêm sẽ lái Lambor đến.
Để cô ấy biết thân phận của mình, sau đó giúp cô ấy giải quyết chuyện này, Trần Khiêm chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi.
Chiếc Benz G này dừng ở cổng bến xe. Quả nhiên thu hút rất nhiều người đến xem.
Nhất là những cô gái đều lấy điện thoại đến chụp hình.
Dù sao thì chiếc xe này cũng có giá hai triệu tệ mài
“Ôi má ơi, huyện Bình An chúng ta mà lại xuất hiện cả Benz G rồi, sẽ là ai đây? Chắc chắn là một cậu ấm lái rồi!”
“Phải đấy, trời ơi, cậu mau xem thử tớ có đẹp không, lỡ đâu anh trai này xuống xe thấy tớ thì phải làm thế nào?”
“Ha ha ha, đừng có mơ mộng nữa!”
“Các chị em, chúng ta qua đó bắt chuyện đi!”
Mấy cô gái trẻ tuổi che miệng thì thầm với nhau.
Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.
“Chủ của chiếc xe này chắc là rất giàu có nhỉ?”
Lúc này, một bà lão tám mươi tuổi chống gậy hỏi mấy cô gái đang chuẩn bị qua bắt chuyện.
“Đương nhiên rồi, Benz G, hai triệu tệ đấy, sao vậy bà lão, bà còn có ý kiến à, người ta là cậu ấm đấy..”
Mấy cô gái cười nói.
“Bà già thì sao chứ? Già cũng có quyền theo đuổi mà, hừi”
Bà lão khinh bỉ. Sau đó chống gậy đi về phía chiếc Benz G. Mấy cô gái cũng theo qua đó.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Ở quảng trường, ngày càng nhiều người vây lại xem chiếc Benz G này.
Trần Khiêm ngồi trong xe, hít một hơi thật sâu. Đây được xem là lần đầu tiên ra vẻ như vậy đấy. Trước đây mình lúc nào cũng khiêm tốn, thỉnh
thoảng phách lối một chút thôi đã khiến Trần Khiêm rất kích động rồi.
Có một loại cảm giác giống như “Tôi đợi ba năm chính là để đợi một cơ hội, tôi cố gắng không
là để nói cho mấy người biết, những gì tôi đã mất, tôi nhất định sẽ lấy lại hết!”.
Phù...
Trần Khiêm đeo kính râm, rút chìa khóa xe ra.
Chuẩn bị xuất hiện trước mọi người.
Đùng!
Kết quả vừa mở cửa xe.
Hình như đụng trúng thứ gì đó.
Sau đó nghe thấy một tiếng kêu thảm thiệt.
Một bà lão tóc bạc trắng ném cây gậy, nằm thẳng xuống đất.
Ôi đệch! Trần Khiêm sững sờ.
“Chàng trai, cậu cậu cậu, xe của cậu không sao chứ?”
Bà lão nằm trên đất, khóc lóc thảm thiết.
“Chuyện gì vậy?” Lúc này, có người lập tức chạy đến, cũng có cả khách du lịch.
“Khụ khụ, còn có thể là chuyện gì chứ, vừa nấy cậu chàng này mở cửa xe thì đụng trúng bà lão này. Thật ra tôi thấy bà lão này canh lúc cậu ta mở cửa xe thì chạy sang chủ động tông vào cửa để ăn vại”
“Thì ra là vậy!”
Nhưng cũng có người chạy đến sau không rõ sự tình.
“Ôi trời ơi, chàng trai này sao lại bất cẩn thế chứ, chắc là phải lấy chiếc Benz này đền rồi?”
Có người nói.
Trần Khiêm bất lực xuống xe, định đến đỡ bà lão dậy.
“Cậu đừng có động tay động chân, tôi nói rồi không liên quan đến cậu, là tự tôi đụng trúng, tôi chỉ là một bà già không con không cháu, tôi thật sự không đền nổi đâu!”
Bà lão khóc lóc.
“Hừ, bà ơi đừng sợ, có tiền thì giỏi lắm sao, có tiền mà đụng trúng người ta thì cũng phải đền tiền, là cậu ta mở cửa xe đụng trúng bà, bà đừng sợ, mọi người ở đây đòi công bằng cho bà mài”
Cũng có thanh niên nhiệt tình hét lên. Chẳng bao lâu sau, cảnh sát giao thông đến.
Còn xử lý thế nào nữa, hiện trường phải được giải tán.
Mặc dù bà có ý xấu muốn ăn vạ, nhưng quả thực là Trần Khiêm cũng mở cửa xe đụng trúng bà lão.
Trước tiên là đưa bà lão đến bệnh viện, sau đó Trần Khiêm mới đến cơ quan cảnh sát giao thông để ký tên.
Trần Khiêm muốn khóc, đây là chuyện gì vậy chứ.
Sau khi giải quyết xong chuyện này thì đã bốn mươi phút sau rồi, Trần Khiêm đền cho bà lão một khoản tiền.
Vừa ra ngoài thì nhận được điện thoại của Tân Nhã.
“Chẳng phải cậu nói đến đón tôi sao? Người đâu rồi?”
“À à, giờ tôi qua ngay đây!” Trần Khiêm vội nói.
“Đừng đến nữa, tôi đã gọi xe đi tìm cậu rồi
Danh Sách Chương: