Cả lồng sắt được bao bọc rất chặt chẽ.
Nhưng xuyên qua lớp lụa trắng ở bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy rất rõ, bên trong thật sự có một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái tóc dài.
“Thật đáng ghét, không ngờ cậu chủ Thác Bạt này lại độc ác như vậy, ngay cả con gái cũng mang ra bán đấu giát"
Đúng lúc này, Điền Hiểu Phàm hơi tức giận nói.
Đừng nói là cô ấy, ngay cả mấy cô gái đi cùng cô ấy cũng không thể chấp nhận được.
Dù gì, mọi người cũng là con gái, mặc dù bọn họ yêu tiền, thích thế lực, hoặc thích cuộc sống vinh hoa các thứ.
Nhưng phần lớn đều có giới hạn của mình.
Nhìn thấy cô gái cùng lứa với mình bị ngược đãi như vậy, tất nhiên sẽ rất khó chịu.
Giả sử mình giống như cô gái ở trong chiếc lồng đó, bị nhiều người đấu giá như thế, thì sẽ có tâm trạng gì?
Nhưng cũng có người có ý kiến khác.
Long Phỉ Phỉ lẩm bẩm: “Các cậu thì hiểu cái gì, trước mặt mấy cậu chủ thật sự này, nhân quyền sẽ bị cướp đoạt một cách sạch sẽ. Hơn nữa, chắc là do cậu chủ Thác Bạt đứng ở trong tình cảnh nào đó khác, nên chuyện này có thể lý giải được.”
“Phi Phỉ, sao cậu lại nói thế chứ, anh ta ngược đãi kỳ thị con gái như thế, vậy mà cậu còn nói đỡ cho anh ta nữa, cậu khác trước rồi Phỉ Phỉ?”
Điền Hiểu Phàm thật sự bị thế giới quan của Long Phi Phỉ dọa sợ.
Chỉ có một mình Trần Khiêm là đứng im không nhúc: nhích, nhìn chằm chằm cô gái tóc tai bù xù trong lồng sắt.
“Được rồi, tôi thấy ánh mắt của nhiều chàng trai trong hội trường sắp bốc lửa rồi, ha ha. Thôi được rồi, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu nữa, người đâu, mau vén tấm lụa thần bí đó ra, để mọi người thấy rõ khuôn mặt của cô tai”
Thác Bạt Kiệt cười lạnh vung tay lên.
Lập tức có bốn tên thuộc hạ chậm rãi kéo tấm lụa trắng đó qua một bên.
Lồng sắt từ từ được mở ra.
Mọi người lập tức nhìn thấy một cô gái mặc váy dài trắng như tuyết, đang ngồi trong lồng sắt, hai cánh tay. trắng mịn đang ôm lấy hai chân mình.
Đầu thì chôn sâu vào giữa đầu gối.
Cô ta khóc rồi.
Không biết có phải là vì không còn sức lực nữa, nên cô ta chỉ khóc thút thít, hai vai khẽ run lên.
“Hừ, ngẩng mặt lên, để thợ chụp ảnh nhìn thấy cô, tiện thể chiếu mặt cô lên màn hình lớn!”
Thác Bạt Kiệt quát. “Mẹ kiếp, cô không nghe mệnh lệnh của cậu Kiệt à?”
Bốn tên thuộc hạ giận dữ, lập tức túm tóc cô gái, để mặt cô gái xuất hiện trước mắt mọi người.
Hai hàng nước mắt ấm ức chảy xuống.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp này làm người khác vừa nhìn đã cảm thấy thương tiếc.
Gần như mê hoặc tất cả chàng trai ở đây.
'Thậm chí có cô gái còn sinh lòng đố ky với nhan sắc của cô ta.
'Trong một góc ở hiện trường.
Cũng có hai cô gái đang chứng kiến cảnh tượng này.
Một cô gái trong mắt bùng lên lửa giận nói: “Mẹ kiếp, dám bắt nạt phụ nữ như vậy, em sẽ giết chết tên nhà giàu này!”
“Chị thấy, em đừng nên gây sự thì hơn, có lẽ tên nhà giàu này cũng không sống nổi đâu!”
“Hả? Tại sao vậy chị?”
Cô gái nghỉ ngờ hỏi.
“Em mau nhìn đi!” Cô gái hất căm nói.
Lúc này trong hội trường, cũng có một người đang rất tức giận.
Đó chính là Trần Khiêm.
Trong giây phút khuôn mặt cô gái trên khán đài lộ ra trước mặt mọi người, cả người Trần Khiêm nhất thời chấn động.
Tân Nhã!
Lúc trước mình đón Tân Nhã đến nhà họ Trần để dưỡng thương, cô ta đã bị người nhà họ Trân kia bắt đi.
Nhưng điều làm Trần Khiêm không thể ngờ tới là, Tân Nhã vốn mang dáng vẻ trong sáng thoát tục, nhưng giờ lại bị người khác giày vò đến thế.
Lúc này, sự tức giận và thù hận!
Đã thiêu đốt cả người Trần Khiêm.
“Tân Nhã!”
Trần Khiêm sải bước đi tới, rồi lớn tiếng hô.
Cô gái này đã làm sai chuyện gì? Không, cô ta không làm sai chuyện gì cả.
Danh Sách Chương: