Cậu Trần, tha mạng, xin tha mạng! Âm Dương quỳ xuống liên tục xin tha. Đoạn Phong cũng phụ họa theo.
Anh ta thật sự không thể ngờ được, hai người đều cùng trang lứa, vì sao người này lại mạnh như vậy?
Huống hồ khi anh ta tôn Tu sĩ Âm Dương làm sư phụ cũng coi như đã bước vào hàng ngũ người tu chân.
Tất nhiên là vô cùng kiêu ngạo.
Mới vậy đã muốn anh ta ngoan ngoãn cúi đầu, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Huống chỉ người này còn đồng trang đồng lứa với mình.
Không! Tôi không phục!
Dù ngay cả sư phụ cũng quỳ xuống dập đầu với người này thì mình vẫn không phục.
Làm đàn ông đội trời đạp đất, co được dãn được, một ngày nào đó, mình sẽ đòi lại hết mọi thứ!
Đoạn Phong thầm nghĩ. Cho nên anh ta cũng kêu xin tha mạng.
Được thôi, tôi có thể tha cho ông môt mang, lí do vì đâu? Bởi tôi chưa có nói muốn giết hai người!
Trần Khiêm nhìn Âm Dương và tên quản lí Vương kia gật đầu.
Điều này khiến hai người thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Phong kinh ngạc ngẩng mặt, khó tin nhìn Trần Khiêm.
Còn cậu, lúc nấy tôi đã nói rồi, lấy tính mạng của cả dòng họ để đổi lấy cây phất trần này. Đàn ông đội trời đạp đất, không chỉ biết co biết dãn mà còn phải giữ chữ tín, nói được thì làm được. Cho nên, không chỉ cậu phải chết mà cả dòng họ của cậu cũng phải chết!
Trần Khiêm nói.
Anh
Đoạn Phong bất ngờ, anh ta có thể đọc được hết suy nghĩ trong lòng mình sao?
Không! Không thể! Đoạn Phong hoảng hốt té ngửa ra sau.
Trần Khiêm thầm niệm một câu pháp quyết, anh xuất ra một kiếm chỉ.
Kiếm quang đỏ như máu mang theo sức mạnh vĩ đại bao vây Đoạn Phong vào giữa.
Thế nhưng, Đoạn Phong lại không có một chút thương tích nào!
Vừa rồi anh ta còn tưởng mình phải chết rồi.
Tôi... tôi không sao hết!
Đoạn Phong mừng rỡ.
'Thậm chí anh ta nhìn lại kiếm quang vây quanh cơ thể mình liền nghĩ: Lế nào mình cũng gặp được kì ngộ giống như sư phụ? Không tin cứ nhìn mình đi, không ngờ mình lại tỏa ra được ánh sáng kinh khủng như vậy.
Hơn nữa những vòng sáng này còn cản được đòn vừa rồi của Trần Khiêm nữa?
Lễ nào mình chính là người được ông trời chọn lựa?
Đây là huyết chú!
Lúc này Trần Khiêm mới thản nhiên cất tiếng: "Người trúng phải huyết chú, phàm là kẻ có quan hệ máu mủ với cậu đều sẽ chết dần từng kẻ một, mà cậu sẽ là kẻ phải chết cuối cùng! Cho nên hãy quý trọng quãng thời gian ngắn ngủi còn lại của mình đi!"
Sao? Huyết chú!
Nghe lời giải thích của Trần Khiêm, Đoạn Phong mới như bừng tỉnh hiểu ra.
Đúng là chỉ chốc lát sau, anh ta đã cảm nhận được nỗi đau tận xương lan ra toàn bộ cơ thể mình, từ trên trán đến khuôn mặt bắt đâu xuất hiện từng đường nứt màu đen.
Đến lúc này, anh ta chỉ thấy vô cùng hối hận!
Vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra, vốn đang rất tốt đẹp, mình vẫn là một cậu ấm nhà giàu.
Nhưng tại sao lại cứ hết lần này tới lần khác trêu ngươi người này?
Vì sao?
Anh ta đau đớn hét to, nhưng kèm theo tiếng thét này là một tiếng "Oành' thật to, anh ta nổ tung thành một màn sương máu...
'Từng giọt bụi máu bay trong không trung.
Sau đó như hình thành mấy chữ lớn.
Dòng chữ nhẹ phiêu trên tim của Âm Dương và tên quản lí Vương kia: "Kẻ chống ta, chết!"
Cậu Trần, xin cậu tha cho tôi! Quản lí Vương không ngừng dập đầu. Âm Dương cũng hoảng hốt run rẩy.
Trần Khiêm nhìn về phía Âm Dương nói: "Nhớ những lời tôi mới vừa hỏi ông không?”
Nhớ chứ nhớ chứ.
Âm Dương gật đầu lia lịa.
Vậy tốt, nhắc lại lời đó một lần, sau đó trả lời tôi!
Danh Sách Chương: