"Nhưng tại sao đám đại gia đó lại phải đến đây đánh Lưu Lập? Nhiên Nhiên, cậu nói xem có phải bọn họ là người Trần Khiêm gọi tới không?"
Hứa Hinh bỗng thốt lên.
Bởi vì cô ấy nhớ là khi Trần Khiêm bảo các cô rời đi đã nói anh sẽ gọi một nhóm người đến tiếp
Lưu Lập.
Ý là sẽ tìm người tới đánh nhau với Lưu Lập.
Lúc đó Hứa Hinh cũng không nghĩ gì khác, chỉ cho rằng Trần Khiêm đang giữ chân Lưu Lập thôi.
Cuối cùng, đúng thật là có một nhóm người tới đánh Lưu Lập.
Mà nghi vấn của Hứa Hinh.
Làm cho Khương Nhiên Nhiên kinh hãi.
"Sao có thể chứt Chỉ với cậu ta sao! Tớ còn không biết cậu ta sao, cậu ta chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi thôi, sao có thể quen biết nhiều đại gia như vậy được? Hứa Hinh, cậu đừng có bị cậu ta lừa!"
Mẹ ơi, nếu điều này là sự thật thì Khương Nhiên Nhiên lập tức đâm đầu vào tường chết quách cho xong.
Nhưng điều này không có khả năng, ha ha!
Lúc này, Khương Nhiên Nhiên vẫy tay gọi đám Lâm Đông trong xe.
Sau đó kể lại tình hình vừa nấy cho bọn họ.
Ai nấy đều kinh ngạc khi nghe nói Lưu Lập bị đánh tơi bời.
Ánh mắt nhìn hàng xe sang trọng bao vây quán Karaoke lộ rõ vẻ sùng bái.
"Các cậu nhìn kia, đó không phải Trần Khiêm sao?"
Ánh mắt Khương Nhiên Nhiên liếc qua, bỗng trông thấy Trần Khiêm đang ăn cơm ở vị trí gần cửa sổ trong một nhà hàng Tây bên cạnh quán Karaoke.
Suýt thì chói mù mắt cô ta.
"Không thể nào! Ôi mẹ ơi đúng là cậu ta thật!"
Lâm Đông cũng sững người.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Khiêm rơi vào kết cục bi thảm, nhưng kết quả thì sao? Không ngờ anh lại đang ở nhà hàng Tây, hơn nữa còn ngồi ăn cơm ở vị trí tốt?"
Việc này...
"Quả nhiên Trần Khiêm không sao. Nhiên Nhiên, chắc là Trần Khiêm nói thật, nhóm người lúc nấy thật sự do cậu ấy gọi tới. Có lẽ Trần Khiêm quen
biết rất nhiều đại gia!"
Hứa Hinh vui vẻ nói.
"Không thể nào không thể nào! Tớ tuyệt đối không tin. Lâm Đông, chúng ta qua đó hỏi cậu ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhé? Hơn nữa, tên nghèo rớt mồng tơi này lại có thể ăn cơm trong nhà hàng Tây!"
Khương Nhiên Nhiên nóng nảy giậm chân bình bịch.
Người mình coi thường rất có bản lĩnh? Vậy chẳng phải mình tự vả mặt sao!
"Được, chúng ta đi xem thử! Tiểu Lý, cậu dẫn mấy người uống say về trước nhé!"
Lúc này Lâm Đông mặc kệ đám bạn say rượu của mình, nói với một tên đàn em.
Bởi vì lúc nấy có không ít nam sinh uống cạn một chai rượu.
Bây giờ mem rượu xộc lên, có người vô cùng khó chịu.
Tửu lượng của Lâm Đông khá hơn, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy cậu ta không thể rời đi, phải gắng gượng chịu đựng.
Cậu ta dẫn theo Khương Nhiên Nhiên và Hứa Linh, ba người đi thẳng vào trong nhà hàng Tây.
"Trần Khiêm, tôi cứ tưởng mắt tôi có vấn đề cơ, không ngờ là cậu thật. Ồ, cậu chạy ra đây mà không gọi gì cả, cứ ngồi không vậy á, đừng nói với tôi là cậu chuồn ra ngoài nhưng không có chỗ ngồi nhé?"
Khương Nhiên Nhiên nổi giận đùng đùng, chạy tới chất vấn.
Ban đầu cô ta còn hơi lo lắng, sợ rằng Trần Khiêm thật sự có tiền có bản lĩnh.
Nhưng sau khi đi tới, vừa liếc nhìn bàn của Trần Khiêm cô ta liền yên tâm.
Chắc chắn là tên này đến lánh nạn.
"Nhiên Nhiên, có thể cậu không biết nhà hàng 'Tây này cực kỳ ma quỷ, đánh vào phân khúc thị trường cao cấp, hơn nữa tổng bộ ở Kim Lăng, người bình thường không dám xông bừa vào đâu. Có thể
nói chỗ này là nơi lánh nạn tốt nhất của Trần Khiêm đó, ha hai"
Lâm Đông cũng mỉa mai.
Còn Trần Khiêm thì có phần sửng sốt.
Lúc nãy trong quán Karaoke, vệ sĩ của mình đánh đám Lưu Lập, Trần Khiêm ở đó xem đánh người cảm thấy nhàm chán tẻ nhạt.
Dạy cho thẳng nhãi này một bài học là được.
Vì vậy anh không định nán lại quán suốt.
Dù sao Trần Khiêm không phải người thích làm màu, vả lại buổi trưa anh ăn ít nên bây giờ hơi đói
bụng, thế là anh ra ngoài đi ăn cơm.
Nhưng anh vừa mới gọi món xong, ngồi xuống suy nghĩ về kế hoạch sau này.
Không ngờ đám Khương Nhiên Nhiên lại quay lại.
Tình huống này là sao? Chẳng phải anh đã bảo bọn họ đi hết rồi ư?
Lần này Trần Khiêm không biết phải giải thích thế nào.
Đúng lúc đó, sáu nhân viên phục vụ của nhà hàng Tây xếp thành một hàng, cung kính bưng món Tây đi về phía Trần Khiêm...
Danh Sách Chương: