Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này, ngoại trừ một chút xúc động bị Thẩm Thiên Nhi mê hoặc ra, một nửa là lòng trả thù Mạnh Thái Như.
Muốn nhìn xem một Mạnh Thái Như bình thường nghiêm túc, lại khinh thường anh, sẽ là bộ dạng gì đây!
"Ting"
Đúng như dự đoán, một giây sau, ảnh tự chụp của Mạnh Thái Như đã được gửi đến điện thoại của Trần Khiêm.
Vừa liếc mắt, máu mũi của Trần Khiêm suýt chút nữa phun xa ba mét.
Quá dữ dội!
Nửa kín nửa hở, gần như toàn bộ đều phơi ra trước mắt Trần Khiêm.
"Muốn nhìn nữa hay không? Cậu bạn Bình Phàm, nếu mà đồng ý mở webcam, muốn xem gì đều cho em xem hết đó nhat"
Mạnh Thái Như lại gửi đến một biểu tượng tinh nghịch.
Đậu mái! Ngày hôm nay rốt cuộc bị sao vậy?
Trần Khiêm cũng là người bình thường mà, thiếu chút đã đồng ý lời đề nghị này rồi.
Bởi đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lý Chấn Quốc ghé qua hỏi thăm xem Trần Khiêm đã ngủ chưa.
Mới gõ tỉnh cái đầu nóng của Trần Khiêm.
"Trần Khiêm ơi là Trần Khiêm, mày hiện giờ sao lại biến thành như vậy hả? Khốn nạn, hèn hạ, biến thái!"
Trong lòng Trần Khiêm dâng lên một sự tự trách nặng nề, anh cảm giác bản thân càng ngày càng tệ hại.
Liền vội vàng kiềm chế lại, sau đó đi mở cửa.
Lý Chấn Quốc đến là muốn bàn bạc về chuyện Trần Khiêm muốn khai thác quả núi kia, tài liệu đã điều tra đầy đủ rõ ràng, vụ đầu tư này, chắc chắc có thể bắt tay thử xem!
Bàn bạc đến tận khuya mới về phòng, còn Trần Khiêm sao, cũng không thèm quan tâm đến Mạnh Thái Như nữa, dứt khoát tắt máy lên giường đi ngủ. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ tr𝗎𝘆ện‎ tại‎ #‎ 𝑻rUmtr𝗎𝘆‎ ện.𝒱N‎ #
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Khiêm rời khỏi sơn trang suối nước nóng đi về trường học.
Vừa vặn nhìn thấy phía ngoài cổng trường có một cô gái đang bán hoa tươi.
Hoa hồng rất đẹp.
Lòng nghĩ đến cô nhóc Tô Mộc Vũ kia, sau khi hai người cãi nhau cũng đã một ngày một đêm không có tới tìm cô ấy rồi.
Trần Khiêm rất muốn tìm một cơ hội để nói chuyện rõ ràng với cô ấy, giải quyết xong xuôi tất cả hiểu lầm.
Vừa hay hai tiết đầu buổi sáng anh không có tiết học, ở trường học cũng chỉ ngáp ngản ngáp dài cho trôi hết thời gian.
Trần Khiêm nghĩ, chẳng bằng mua một bó hoa cho Tô Mộc Vũ rồi hẹn cô ấy ra ngoài trò chuyện.
Nghĩ là làm luôn.
Trần Khiêm mua một bó hoa tươi, chân chuyển hướng đi thẳng đến Khoa phát thanh truyền hình.
"Ôi đệch, chàng trai này là ai thế? Mới sáng sớm đã đến tỏ tình?"
"Cậu mau nhìn anh ta xem, ăn mặc thì không ra gì, mà dám tới khoa Phát thanh truyền hình của chúng ta tỏ tình, ha ha!"
"Tớ biết tớ biết, anh ta hình như là một tên nghèo rớt mùng tơi bên khoa Văn, tên là Trần Khiêm, lúc trước trên diễn đàn trường thường có người chụp lại bộ dáng nghèo hèn của anh ta đăng lên, tớ nhìn thấy mài!"
"Giời ạ, cái tên khố rách áo ôm Trần Khiêm đó hả, tớ cũng biết, không phải có người nói anh ta còn gửi Durex cho bạn gái cũ hay sao, lúc đó chuyện này còn thành top trend hót hòn họt trên diễn đàn."
"Đúng đúng đúng, chính là anh ta, quá ghê tởm rồi!" Khoa Phát thanh truyền hình không giống với nơi khác.
Trần Khiêm vừa đến nơi, đập ngay vào mắt anh, trừ bỏ số ít bạn nam đẹp trai, tất cả đều là các cô gái xinh đẹp.
Phong cách nào cũng có. Hơn nữa ai ai cũng đều rất có khí chất.
Sau khi thấy Trần Khiêm cầm hoa đi vào, rất nhiều cô gái đều tò mò ngó ra ngoài, hôm nay lại là anh chàng đẹp trai nào đến khoa Phát thanh truyền hình các cô tỏ tình vậy?
Người đẹp khoa Phát thanh truyền hình được tỏ tình đã không còn là cảnh hiếm gặp.
Thế nhưng mà mọi người vừa nhìn thấy Trần Khiêm, biểu cảm trên mặt tất cả đều là thất vọng.
"Ha ha, người anh em, muốn tới tỏ tình tôi van cậu trước đó có thể tút tát nhan sảc một chút đã được không?"
"Đúng đó, mang cái xác khô này đi tỏ tình gái, nếu cậu ta mà tỏ tình thành công, tôi sẽ nhảy từ trên tầng xuống, để xác này phơi ngoài nội cỏ!"
Hai chàng trai mặc đồ tây chỉnh tề tay cũng cầm hoa tươi, thấy Trần Khiêm bị tất cả mọi người giễu cợt cũng hùa theo cười khinh khi anh.
Trần Khiêm cười gượng gạo, anh không ngờ môi trường của khoa Phát thanh truyền hình lại kém như vậy, biết sớm thì anh đã không cầm theo hoa đến.
Tại Mã Hân Nhiên có nói, đi cùng con gái nhà người ta, không thể làm một tên trai thẳng không tâm lí, phải biết dùng chiêu trò, cho dù con gái ngoài miệng nói không thích tặng hoa tặng quà gì gì đó, chỉ cần đưa cô ấy đi ăn là được rồi.
Nhưng mà, nếu bạn thật sự tin những lời con gái nói, thì ngày bị đá cách đó không xa đâu!
'Thế nên Trần Khiêm mới mua một bó hoa đi đến đây, kết quả lại bị người khác vây xem trò cười, thật sự là...
"Trần Khiêm, sao lại là cậu?"
Tại lúc Trần Khiêm đầy mặt trầm tư suy nghĩ xem có nên rời đi hay không, đằng sau đột nhiên vọng tới tiếng nói của mấy cô gái.
Rất quen tai.
Trần Khiêm quay lại, mí mắt không ngừng giật giật.
Người tới chính là Triệu Nhất Phàm cùng mấy người còn lại trong phòng kí túc Từ Hà và Lâm Kiều, hiển nhiên các cô đều đang trên đường lên lớp học.
"Trần Khiêm, bọn tôi đang hỏi cậu đói"
Nhìn Trần Khiêm không nói lời nào, Từ Hà lúc này mới cau mày nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK