Làm cho Lý Siêu ở bên cạnh như vô hình, suy sụp tỉnh thần.
Lúc này mới ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó đột nhiên nhìn vào vị trí Trần Khiêm đang ngồi, lạnh lùng cười:
“Phải rồi anh Dương, tôi nói ghế chính này, hai chúng ta cũng đừng ngồi nữa, nên để cho Trần Khiêm ngồi mới đúng!”
Thấy mọi người ai cũng so sánh mình với Lý Văn Dương, đương nhiên Lý Siêu không thoải mái, chẳng mấy chốc anh ta đã hướng đề tài sang Trần Khiêm.
“Phụt! Cái gì, để Trần Khiêm ngồi?”
Có người cười lớn.
“Hừ, đương nhiên phải để Trần Khiêm ngồi rồi, mọi người không biết đấy thôi, Trần Khiêm rất quen thân với Lưu Lập ở huyện Bình An chúng ta, hai hôm trước chúng tôi ăn cơm có gặp được, là Lưu Lập
thanh toán cho Trần Khiêm đấy!” Lý Siêu lạnh lùng cười.
“Cái gì? Anh Siêu, cậu đùa à, sao cậu Lưu có thể quen cậu ta được?”
“Phải đấy, thân phận cậu Lưu là gì, mà thân phận Trần Khiêm là gì chứ?”
“Nếu mọi người không tin ấy, thì mọi người hỏi Minh Tuyết xem, Minh Tuyết cũng nhìn thấy mài!”
Lý Minh Tuyết gật đầu. “Mẹ kiếp!”
Ngay tức khắc, ánh mắt mọi người nhìn Trần Khiêm có hơi thay đổi.
Bao gồm cả Giang Tuyết Tinh, cũng bất ngờ nhìn Trần Khiêm.
Cùng lúc đó có người nhìn Lý Văn Dương.
Dù sao thì mọi người ai cũng biết chuyện cấp ba Lý Văn Dương đánh Trần Khiêm rất tàn nhẫn.
Bây giờ Trần Khiêm phát triển rồi, lại còn quen biết với Lưu Lập - người qua lại với cả hai giới hắc bạch, vậy thì Lý Văn Dương sẽ có biểu cảm gì?
Lý Văn Dương chỉ coi thường cười khổ một tiếng:
“Lưu Lập thì thế nào? Đúng rồi, có chuyện này có thể là mọi người còn chưa biết? Mấy ngày trước Lưu Lập bị người ta đánh ở quán karaoke, hơn nữa ba gã ta cũng bị cảnh cáo rồi. Tập đoàn khai thác mỏ Lưu Thị đã bị người ta khống chế cổ phần rồi, mọi người cho rằng Lưu Lập còn ghê gớm lắm sao!”
Lý Văn Dương nói.
Sau đó, anh ta kể với mọi người về chuyện xảy ra với nhà Lưu Lập mà anh ta đã nghe được.
Lúc này mọi người như tỉnh ngộ ra. “Không ngờ đấy Trần Khiêm, nhìn cậu thành thực vậy mà không ngờ lại đi bợ đít loại người như
vậy đấy!”
Lúc này Lý Văn Dương nhìn Trần Khiêm rồi cười.
“Trần Khiêm, cậu có biết tại sao tôi lại biết những chuyện này không, hơn nữa tôi cũng không sợ mà kể với mọi người. Lần này là do ông lớn Lý Chấn Quốc của Kim Lăng chỉnh đốn cả nhà họ Lưu, đó là sự thật, ha ha. Ba tôi từng ăn cơm với anh Kim - tài xế của Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc, những việc đó đều là anh Kim uống say sau đó kể với ba tôi. Lúc đó tôi cũng đi cùng, anh Kim còn võ vai tôi, bảo tôi cứ rộng đường phát triền, có việc gì thì có thể gọi cho anh ấy bất cứ lúc nào!”
Lý Văn Dương thản nhiên cười.
Mọi người lại càng thêm sững sờ.
“Tài xế của Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc? Anh Dương, ba cậu quen với tài xế của Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc sao?”
Có ai chưa nghe tên của Lý Chấn Quốc đâu chứ, phàm là người của Kim Lăng thì nhà nhà người
người đều biết Lý Chấn Quốc.
Chắc chăn là một ông lớn của giới thương mại, là người rất tàn nhãn.
Tài xế của ông ấy đương nhiên cũng rất ngầu rồi.
“Ừ ừ, có ăn cơm với nhau mấy lần, anh Kim rất ngầu, cho nên sau này các bạn học thường tụ tập với nhau, có việc gì tôi có thể giải quyết được thì tôi sẽ giải quyết giúp mọi người! Hơn nữa nếu mọi người không tin, ở đây còn có hình tôi ăn cơm với anh Kim này!”
Lý Văn Dương lấy điện thoại ra cho mọi người xem.
Trần Khiêm ngồi một bên cũng liếc mắt xem thử.
Trong hình quả nhiên là Kim Tiểu Sơn, tài xế của Lý Chấn Quốc.
Mặc đồ cũng tốt, hơn nữa đồng hồ trên tay cũng rất đắt tiền.
Thật sự khiến Trần Khiêm rất bất ngờ, Tiểu Kim còn có một mặt như vậy sao.
Trước đây Trần Khiêm đến sơn trang suối nước nóng, Lý Chấn Quốc rất hay cử Tiểu Kim ra đón rồi tiễn Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng được xem như là quen anh ta. Cảm thấy Tiểu Kim là người cẩn thận, thậm chí
còn trung thực. Hơn nữa ở trước mặt mình cũng rất mộc mạc.
Không ngờ, đằng sau lại là một người oai như vậy.
Nhưng mà nghĩ cũng phải, ai mà không có chuyện riêng tư chứ.
“Cho nên, về sau mọi người cũng đừng quan trọng hóa chuyện của Lưu Lập quá, về phần những con chó xung quanh gã ta ấy, cũng đừng nể mặt làm gì, có việc gì thì cứ tìm tôi là được!”
Lý Văn Dương liếc nhìn Trần Khiêm.
Sau đó lại nhìn Giang Tuyết Tinh ở bên cạnh:
“Tuyết Tinh, cậu yên tâm đi, thằng khốn trong công ty của cậu, hôm nay tôi có thể xử cho cậu, giải quyết xong vấn đề của cậu luôn!”
“Hả? Tuyết Tinh, cậu ở công ty gặp phải chuyện gì à?”
Vương Nhụy hỏi.
Trần Khiêm cũng ngước mặt lên nhìn Giang Tuyết Tinh.
Danh Sách Chương: