Có không ít người thốt lên đầy kinh ngạc: "Thì ra là sinh nhật cậu Trần! Chẳng trách, nếu không phải vậy thì ai thèm đến nơi khỉ ho cò gáy nghèo nàn như trấn Tiểu Tuyền chứ!"
"Đúng vậy. Nói đến cậu Trần, tại sao trên mạng không có bất kỳ thông tin gì về cậu ấy vậy?"
Có người tò mò hỏi.
"Nghe nói cậu Trần rất khiêm tốn!" "Đúng thế, rất ít người biết mặt mũi cậu Trần!" Mọi người đồng thanh thảo luận.
"Hôm nay đúng là sinh nhật cậu Trần, mình đoán trúng phóc!"
Nhà họ Ngô. Lúc này bọn họ mới tỉnh táo lại.
Còn Trần Khiêm thì đứng sang một bên, bị chen lấn trong đám người. Giờ đây anh cũng hơi mờ mịt.
Bởi vì không ngờ Lý Chấn Quốc lại tổ chức lớn như vậy, anh rất bất ngờ.
Hơn nữa, anh càng không ngờ có nhiều nhân vật máu mặt đến trước như vậy.
Kế hoạch ban đầu chỉ có hai ba mươi người thôi mà!
Lần này thì hay rồi!
"Mọi người mau nhìn kìa, người kia rất giống ngài thị trưởng!"
"Mẹ ơi, hay thật, ngài thị trưởng cũng tới!"
Lần này, rất nhiều người vây xem đều kinh hãi!
"Mẹ nó, tôi phải chụp ảnh cái đã. Mọi người nhìn vào đây! Đi, mấy đứa mình đi thôi!"
Giờ phút này Ngô Phong có vẻ rất nghiêm túc, cầm máy ảnh chụp hình.
Ai nấy đều reo hò. Sau khi nhóm người này vào trong. Từng đợt tiếp theo đều là nhân vật máu mặt.
Ông cụ Ngô rất hưng phấn, dù sao những người này chỉ xuất hiện trên tỉ vi.
Huống chỉ còn có nam diễn viên, nữ minh tinh nổi tiếng.
"Wow, trai đẹp trai đẹp! Nhiều anh chàng đẹp trai nhà giàu thật đó!"
Sau đó là phúc lợi của các cô gái xuất hiện.
Từng chiếc xe thể thao cực ngầu như là Ferrari, Lamborghiri dừng lại.
Một đám con nhà giàu nổi tiếng thành phố Kim Lăng bước xuống xe.
"Người đó là cậu Hoàng, em trai kết nghĩa của cậu Trần. Tớ từng thấy cậu ấy trên mạng, tuy hơi mập nhưng rất bảnh rất đáng yêu! Thật sự là yêu chết mất!"
"Anh chàng đẹp trai kia là cậu Bạch Bạch Tiểu Phi, vưa cao vừa đẹp trai. Mẹ ơi, nghe nói quan hệ giữa cậu ấy và cậu Trần rất tốt! Má ơi, nếu cậu ấy hôn tôi thì tuyệt biết bao!"
"Còn nữa còn nữa, kia là..."
Vô số cô gái trẻ xông về phía trước.
Lấy điện thoại chụp ảnh lia lịa.
"Mấy tên nhóc này đẹp trai thật, lại còn giàu có. Tiểu Mẫn Tiểu Tiêu, mẹ không trông chờ ở các con điều gì khác, cho dù chỉ tìm được một người xuất sắc bằng một nửa người ta cũng được!"
Mẹ Vương Mẫn ngưỡng mộ nói.
Chỉ ước gì những cậu ấm nhà giàu này thuộc về con gái mình, vậy thì hôm nay mình được nở mày nở mặt rồi!
Bạch Tiểu Phi và cậu Hoàng đút tay trong túi,
đeo kính mắt, nhai kẹo cao su, ngả ngớn đi vào bên trong.
Bọn họ tập trung ở khoảng sân rộng bên trong. Dựa theo yêu cầu của ban tổ chức, chắn hẳn lần này sẽ chụp ảnh chung.
Mấy người vây quanh các nhân vật máu mặt chào hỏi.
Khiến Khương Vệ Đông đứng một bên tức đỏ mắt.
"Nhìn thấy không, thằng ranh kia đã thay thế vị trí của tôi, nếu không, ngày hôm nay người có thể vào trong là tôi!"
Giọng nói của Khương Vệ Đông lộ rõ sự ghen ty.
Bây giờ đám cấp dưới ngày trước có thể vào trong chào hỏi các đại gia, hơn nữa còn ở trong khu thẳng cảnh. Còn ông ta thì sao, chỉ có thể làm khán giả. Điều này khiến Khương Vệ Đông không thoải mài.
"Haiz, con xem người ta kìa, phàm là họ hàng thân thích của nhân viên trong khu thắng cảnh đều được vào trong thăm thú. Sao chúng ta lại không quen biết mấy người trong khu thăng cảnh chứ?"
Lúc này, thím hai cũng ước ao.
Sau đó bà ta nhìn con gái Ngô Sảnh: "Tiểu Sảnh, con phải cố gắng lên, để nếu như mai sau lại có hoạt động lớn thế này cũng có thể dẫn mẹ vào mở mang tầm mắt!"
Ngô Sảnh ngây ngốc gât đầu.
Chính cô ta cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Đúng vậy, trong bầu không khí này, có ai mà không muốn đi thảm đỏ nở mày nở mặt một phen,
ai lại cam tâm làm người đứng xem chứ?
"Nhường đường nào! Xin nhường đường cho tôi!"
Trần Khiêm thấy mọi người đã tới đông đủ, vậy thì mình cũng vào thôi.
Dù sao nếu không có mình thì tổ chức bữa tiệc này kiểu gì?
Nhưng vừa nấy trong lúc thất thần, anh đã bị đám đông đẩy vào trong.
"Cút sang một bên, chen cái gì mà chen! Đáng ghét!"
"Đúng vậy, anh qua đó làm gì! Thật là!"
Mấy cô gái hàng trước liếc Trần Khiêm và nói với vẻ xem thường...
Danh Sách Chương: