“Cháu nói quần áo mà Trần Khiêm mặc cũng cực kỳ sang trọng?”
Quách Như không thể tin nổi hỏi lại.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Chúng †a biết sự nghèo khó của Trần Cận Đông ba của Trần Khiêm, sao nhà họ có thể giàu thế được, cho nên khả năng lớn nhất chính là Trần Khiêm trúng số nên tiêu tiền thôi!”
Quách Như nói.
Xem ra ảnh hưởng của con số bảy triệu tám trăm nghìn vẫn rất lớn.
“Anh họ, bây giờ nhóm bác Cả đã đi rồi, chúng †a trả tấm thẻ này lại đi, sang trọng quá, đắt như thế, lãng phí biết bao!”
“Không cần đâu Tiểu Bối...”
“Bảy triệu tám trăm nghìn đó, sao lại không cần được, hơn nữa anh họ, anh... anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Tiểu Bối thật sự sợ hãi.
Trần Khiêm nhìn Tiểu Bối đang lái xe, cười nói:
“Anh họ nói em nghe chuyện này, em đừng vội tiết lộ ra ngoài nha, bao gồm cả cậu mợ Năm!”
“Chuyện gì vậy?” Tiểu Bối hỏi.
“Thật ra anh họ là con nhà giàu, giàu đến mức tiền tiêu không hết”
Trần Khiêm cười nói.
“Phụt!"
Không ngờ Tiểu Bối lại bật cười: “Được rồi được rồi, anh họ nhà giàu ơi, nếu tiền anh tiêu không hết thì để em họ anh tiêu là được!”
Hiển nhiên Tiểu Bối cho rằng anh họ lại trêu mình.
“Khụ khụ, em không tin thì thôi nhé!” Trần Khiêm ho khan.
“Đúng rồi anh họ, ngày mai là sinh nhật bà ngoại, anh tính tặng quà gì?”
Tiểu Bối hỏi.
“Anh cũng không biết tặng gì, mai xem thử là biết!”
Ngày hôm sau ở nhà họ Dương, đã cực kỳ rộn ràng. Hôm nay là đại thọ tám mươi của bà cụ Dương.
So với năm rồi, hiển nhiên đại thọ tám mươi càng long trọng hơn.
Không những tất cả những thành viên của nhà họ Dương đều †ề tựu về mà đến một vài khách quý được mời cũng đến mừng thọ.
Trong tộc ngoài tộc, cực kỳ náo nhiệt.
“Phải ghi chép rõ từng phần quà của khách quý, hơn nữa còn phải điều tra đối chiếu, không thể làm qua loa được! Hẳn là năm nay sẽ có nhiều khách quý đến, sắp xếp vị trí cũng rất quan trọng!”
Danh Sách Chương: