Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban nấy ra ngoài đi toilet, sau đó đụng phải vài thanh niên đã say, cứ ép các cô phải đến uống rượu với họ.
Nói xong còn ra tay kéo Huyên Huyên.
Sau đó thì Tiểu Bối đẩy người kia ra.
Lúc này không có mâu thuẫn gì, đợi đến khi nhóm Tiểu Bối quay về thì mấy tên đó lại đuổi theo.
Nằm chặt tóc Tiểu Bối, kéo về phía phòng bọn họ.
“Bây giờ chỉ có Trần Khiêm đi, tôi thấy họ có khoảng bảy tám người! Bây giờ không biết anh Diệp đi đâu rồi!"
Huyên Huyên cũng cảm động vì Tiểu Bối, dù sao Tiểu Bối cũng đã cứu mình.
Cho nên lo lắng nói.
“Còn làm sao nữa, bây giờ lập tức gọi điện thoại cho gia tộc, dám trêu vào người của nhà họ Dương chúng ta, hừ!”
Một chàng trai nói.
“Khoan đã, không cần phải gọi! Yên tâm đi, Tiểu Bối không sao!”
Không biết từ lúc nào, Dương Diệp đã đứng sau lưng mọi người.
Ngăn cản chàng trai đang định gọi điện thoại.
“Hả? Nhưng anh Diệp, Tiểu Bối bị bắt đi rồi!”
Dương Diệp cười lạnh nói: “Tóm lại các cô cậu cứ yên tâm, chắc chắn Tiểu Bối sẽ không sao nhưng có thể sẽ có người gặp chuyện!”
Thấy ban nãy Tân Nhã quên mình chạy về phía Trần Khiêm.
Dương Diệp cực kỳ ganh ghét.
Lập tức, sắc mặt của anh ta càng lạnh lùng hơn.
Mà dường như đám người đã hiểu được gì đó.
Lập tức im lặng không nói gì. Mọi người đều quay về phòng riêng của mình. “Thả cô ấy ra”
Cùng lúc đó, Trần Khiêm đá văng cửa phòng riêng.
Vài tên đàn ông đã say đang ôm Tiểu Bối vào lòng.
Trần Khiêm tức giận nói.
Gia đình của cậu Năm có mối liên hệ sâu sắc với gia đình anh.
Mà Tiểu Bối lại đối xử rất tốt với người anh họ như mình.
Nên dù thế nào Trần Khiêm cũng sẽ không để Tiểu Bối phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
“Mẹ nó, thăng nhóc miệng còn hôi sữa như mày, hừ! Còn dẫn thêm một người đẹp đến nữa à?
Ha ha, chẳng lẽ muốn ông đây bắn hai lần?”
Người đàn ông cầm đầu nói.
Bởi vì Tân Nhã lo cho Trần Khiêm nên đi vào theo.
“Anh Bảo, anh có phúc quá, sau khi anh thoải mái xong thì có thể để anh em được hưởng chung không?”
Mọi người cười to nói.
“Được được được, người đâu, kéo cô em kia qua đây cho tao! Tự dâng tới cửa, nếu tao còn từ chối nữa thì ngu quá!”
Anh Bảo vung tay lên.
“Anh Bảo đúng không, tốt nhất đừng làm bậy, nếu không đừng trách tôi không cảnh cáo anh!”
Mặt Trần Khiêm lạnh lẽo.
“Ồ? Ha ha ha, còn định hù tao nữa hả? Được lắm chú em, nếu mày muốn tao thả cô em này ra cũng được thôi, nào nào nào, chui qua háng anh em tụi tao đi, tụi tao sẽ tạm tha cho mày, thế nào?”
Anh Bảo cười to nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK