Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hạ nói.
“Ai?” Trần Khiêm nói.
“Ông ta tên là Lý Hồng Phong, tính ra là người cùng thôn với ba mẹ tôi. Lúc trước ông ta là anh em kết nghĩa với ba tôi, nhưng sau đó người này mượn nhà tôi vài trăm nghìn đến Kim Lăng làm ăn, sau đó chuyện làm ăn khởi sắc nhưng không chịu trả tiền. Anh cũng biết đó, lúc năm hai tôi xin nghỉ về quê, là vì ông ta đã phái người đánh ba tôi, tôi đã từng kể anh nghe rồi!”
Lúc nói câu cuối cùng, giọng Dương Hạ thì thầm.
Dù sao nói đến chuyện trước kia của hai người, lòng Dương Hạ cũng thấy hụt hãng.
“Tôi biết nhưng tại sao lại kêu tôi. Bây giờ cô hoàn toàn có thể dạy dỗ ông ta mà, dạy dỗ thế nào cũng được!”
Trần Khiêm nghỉ ngờ nói.
“Ha ha, tôi dạy dỗ, chỉ sợ ông ta sẽ không nhớ, chuyện thế này tôi cũng không tiện sai người nhà họ Long làm. Tất nhiên đây chưa phải điều quan trọng, quan trọng là ở Kim Lăng này anh nổi tiếng như vậy, anh ra tay, sẽ mạnh hơn tôi nhiều!”
Dương Hạ nói. “Người đó khốn nạn lắm. Tôi nhớ lúc trước ông ta còn kêu người đến trường xử cô, là người mở quán bar đúng không?”
Trần Khiêm cũng nhớ những chuyện trước kia.
“Là ông ta đó! Thôn chúng tôi có vài cô gái bị ông ta hại đời rồi. Em gái tôi cũng suýt bị, anh nói xem ông ta có nên chết đi hay không?”
“Được, chuyện này tôi sẽ làm giúp cô nhưng sau khi làm xong, mong cô đừng nhắm vào bạn tôi nữa!”
“Được thôi, bây giờ tôi sẽ cho người của tôi rút!”
Dương Hạ nói xong thì xoay người ngồi vào xe, ngay sau đó tài xế lái xe đi.
“Cậu Trần, anh nói gì với cô ta rồi, hôm nay anh nể mặt cô ta quá nhỉ?”
Lúc này, Bạch Tiểu Phi và Hoàng Vĩnh Hào chạy sang.
“Đúng đó cậu Trần!” Bạch Tiểu Phi giận thay Trần Khiêm.
“Tôi biết ý các cậu, tôi cũng không hề sợ cô ta, tôi chỉ muốn không muốn ra tay với cô ta thôi. Mong rằng sau khi cô ta hả giận xong thì sẽ không quậy phá nữa, mọi người cũng không liên quan gì đến nhaul”
Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Đúng rồi, đợi lát nữa tôi về nhà thay quần áo, sau đó các cậu đến chỗ này với tôi, chuẩn bị người
nhé! Xử lý chuyện này với tôi!”
Trần Khiêm nói với Bạch Tiểu Phi và Hoàng Vĩnh Hào.
“Không thành vấn đề đâu cậu Trần! Tụi em sẽ chuẩn bị ngay!”
Hai người cũng không hỏi chuyện gì, đi gọi điện thoại ngay.
Mà sau khi Trần Khiêm quay về biệt thự Vân Đỉnh thay quần áo.
Lên một chiếc xe, Bạch Tiểu Phi lái, Trần Khiêm và nhóm Hoàng Vĩnh Hào đi thẳng đến một quán bar nhỏ trong Kim Lăng.
“Cậu Trần, đến đây xử hả?”
Ba người xuống xe.
Bạch Tiểu Phi hút thuốc cười nói.
“Nghe nói chỗ này có điếm đó, động đen!”
“Tại vì đen nên mới đến!”
Trần Khiêm cười gượng.
“Hả? Anh có nhầm không vậy? Anh đừng nói với em anh muốn đến đây khai trai nha?”
Hoàng Vĩnh Hào ngạc nhiên. “Cút đi! Hôm nay chúng ta...”
Trần Khiêm thầm thì với Hoàng Vĩnh Hào và Bạch Tiểu Phi vài câu.
Lúc này mắt hai người mới sáng lên. Sau đó ba người nghênh ngang bước vào.
Trong sảnh chính, chọn một lô ghế dài, ba người ngồi xuống.
Mà sau khi Trần Khiêm ngồi xuống thì liên tục nhìn xung quanh.
Lúc này mới nhìn sang quầy bar, có một người đàn ông trung niên xăm rồng cọp toàn thân, để đầu trọc đang đút tay vào túi, nói chuyện với mấy tên giang hồ.
Tất nhiên Trần Khiêm cũng biết người đàn ông trung niên này, đúng là người đã nợ tiền ba Dương Hạ.
Lúc đó tìm Dương Hạ gây chuyện, mình còn bị đàn em của ông ta đánh một trận.
Tất nhiên nếu Dương Hạ không nhắc đến chuyện đó thì Trần Khiêm đã quên mất rồi.
Lần này, anh đồng ý với Dương Hạ sẽ hóa giải mâu thuẫn này.
Nếu không, Trần Khiêm cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ta.
“Quý khách, xin hỏi anh cần gọi gì?”
Lúc này, có một cô gái ăn diện hoa hòe lộng lẫy bước đến.
Hỏi Trần Khiêm đang nằm trên sô pha, gác hai chân lên bàn.
“Không cần!” Trần Khiêm nhắm mắt thầm thì. “Hả? Nhưng mà chỗ chúng tôi có..." “Mẹ nó, đã nói không cần rồi, không nghe hả?!I!”
Bạch Tiểu Phi đá chiếc bàn bên cạnh, đứng lên quát thẳng vào cô gái...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK