Long Thiếu Vân nói.
“Ai nói tôi là vợ chưa cưới của cậu, tôi đâu có đồng ý đính hôn với cậu. cậu Long, xin cậu tự trọng chol”
Sắc mặt Tân Nhã đanh lại.
Nói thật, ngoại trừ chán ghét ra thì cô hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì với Long Thiếu Vân cả.
Tất nhiên hiện tại gia tộc đang xảy ra khủng hoảng như vậy, ba với mẹ cũng khuyên mình nên vì gia tộc, vì người nhà, có thể sẽ phải buông bỏ một số thứ.
Không phải Tân Nhã chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng đã thử muốn thỏa hiệp với nhà họ Long, sau đó từ từ chấp nhận Long Thiếu Vân.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Tân Nhã đối với Long Thiếu Vân, chỉ có hai từ chán ghét.
Hoàn toàn không có một chút tình cảm nào có thể vun đắp được cả.
'Thậm chí mấy hôm nay, Tân Nhã lo lắng đến mức nảy sinh ra một số suy nghĩ cực đoan.
Hôm nay là ba khuyên mình đến.
Tân Nhã cũng không biết có nên đi đến bước này hay không.
“Được, không vội, việc đính hôn không sớm thì muộn, ha ha, không nói nữa, chúng ta vào thôi!”
Long Thiếu Vân dẫn Tân Nhã vào trong.
Lại nói đến Trần Khiêm.
Trần Khiêm đã đến phòng bao, hôm nay Ngụy Mộng Kiều mời rất nhiều người đến, ngoài chị họ Âu Dương Như ra thì đa số đều là người cùng tuổi cả.
Có người ở Kim Lăng, cũng có người từ nơi khác đến Kim Lăng.
Nhóm bọn họ vô cùng cung kính và khách sáo với Trần Khiêm.
Đặc biệt là Ngụy Mộng Kiều, vẫn luôn ở bên cạnh gắp thức ăn cho Trần Khiêm.
Còn nói là buổi tối sẽ chơi cùng nhau, có một nhóm bạn nữa sẽ đến.
Ban đầu Trần Khiêm định đến chơi một lát rồi đi, nhưng lúc đi thì Ngụy Mộng Kiều cho người dọn món lên.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại uống với bọn họ một ly. Nhóm người này ai cũng có tửu lượng tốt cả.
Vừa uống vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã có người không chịu được rượu mạnh rồi.
Chính là chị họ Âu Dương Như của Ngụy Mộng Kiều.
“Không được rồi không được rồi, chị đau đầu quá, mấy đứa uống đi nhé? Chị muốn ra xe ngủ một lát”
Âu Dương Như nói.
“Hả? Chị, sao đã không được rồi, còn tưởng là tửu lượng của chị cao lắm đấy. Với lại ra xe làm gì chứ? Phía trên nhà hàng này có phòng mà, em dìu
chị lên phòng nghỉ ngơi nhé!”
“Đúng rồi chị, em có một chai soda, chị uống một chút sẽ thoải mái hơn đó!”
Ngụy Mộng Kiều vặn nắp để Âu Dương Như uống vài ngụm.
Âu Dương Như quả thực cũng không chịu nổi, nên gật đầu.
Ngụy Mộng Kiều đã bảo phục vụ mở cửa phòng rồi, xem ra tửu lượng của Âu Dương Như thực sự kém.
Đã sắp đứng không vững rồi.
“He he, Mộng Kiều, tôi giúp cậu dìu chị Âu Dương đi nhé!”
Một chàng trai lập tức xung phong đảm nhận. Đúng vậy, Ngụy Mộng Kiều rất xinh đẹp, còn Âu Dương Như thì càng khỏi phải nói, chủ yếu là khí
chất ngời ngời mà người cũng đẹp.
Lớn hơn tất cả mọi người, nhưng trông lại vô cùng quyến rũ.
Chàng trai nào mà không rung động chứ.
“Cút qua một bên cho tôi, đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì, chẳng có gì tốt cả. Tôi nói cho mấy người biết, chị họ tôi là người nhà họ Âu Dương ở Nam Dương đấy, muốn sàm sỡ thì cũng đổi người đi"
Ngụy Mộng Kiều không vui nói.
Nhưng một mình cô ta dìu đi thì cũng hơi tốn sức.
Lúc này mới nhìn Trần Khiêm nói: “Cậu Trần, tôi tin anh, anh đỡ chị ấy với tôi nhé?” “Được thôi!" Trần Khiêm gật đầu.
Mặc dù mình cũng không tiện lắm, nhưng Ngụy Mộng Kiều đã nói thì từ chối cũng không hay. Chủ yếu là mình cũng chẳng có suy nghĩ gì lộn xộn cả.
Sau đó dìu Âu Dương Như vào một căn phòng ở tầng bảy.
Âu Dương Như đỡ trán, nằm trên giường ngủ thẳng cảng.
“Ôi, để chị tôi nghỉ ngơi lát đi, chị ấy à, quả thực là tửu lượng kém quái Cậu Trần, tửu lượng của anh rất cao sao?”
Ngụy Mộng Kiều nói.
Lúc này, Âu Dương Như bỗng nhiên nôn dữ dội, trông có vẻ rất khó chịu.
“Hả? Chị, chị không sao chứ? Em đi mua thuốc giải rượu cho chị ngay đây. Cậu Trần, anh ở lại đây trông chị giúp tôi một lát, tôi sẽ về liền!”
Ngụy Mộng Kiều nói.
Nói xong thì lập tức vội chạy ra ngoài.
Trần Khiêm cũng không biết phải trông thế nào nữat
Bây giờ thấy Âu Dương Như cũng không nôn nữa mà mơ màng ngủ thiếp di.
Trần Khiêm cảm thấy mình cứ ở trong phòng cũng chẳng để làm gì.
Thế là cầm thẻ phòng ra ngoài cửa đợi Ngụy Mộng Kiều về.
Nhưng đợi được một lát thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ngọ nguậy của Âu Dương Như.
Hình như đang ra sức vật lộn gì đó.
Mới đầu Trần Khiêm cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy là Âu Dương Như uống say rồi.
Nhưng càng nghe thì càng cảm thấy sai sai, bởi vì bên trong còn có tiếng động khác!
Danh Sách Chương: