Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rạng sáng ngày hôm sau.
“Sư phụ!”
Lục Hàm đẩy cửa vào phòng Trần Khiêm, tay còn bê một tách trà sâm.
“Sư phụ?” Trần Khiêm nhìn cô ấy, không khỏi lắc đầu.
Vốn còn muốn nhắc cô ấy lần sau đi vào có thể gõ cửa trước được không.
Nhưng lúc này chỉ cười.
“Tất nhiên là tôi đến bái sư rồi, ha ha ha, anh đã nói rồi, sẽ dạy tôi kỹ năng, tôi đến để kính trà bái sư!”
Lục Hàm cười nói.
“Không cần đâu, tôi chỉ dạy cô một số kỹ năng tự vệ, xem như là bạn nên tặng cho cô đi!”
Trần Khiêm cười.
“Không được không được, phải nghiêm túc một chút. Theo quy tắc của nhà họ Lục chúng tôi, truyền dạy cái gì cũng phải kính trà bái sư!”
“Sư phụ, xin hãy nhận của Lục Hàm một lạy!”
Nói xong, Lục Hàm khom lưng hành lễ, bưng trà sâm đến trước mặt Trần Khiêm.
'Trần Khiêm bất lực nhận lấy, uống một ngụm. Cười khổ nói: “Vậy được rồi nhỉ?”
“Được rồi, vậy tranh thủ thời gian, mau dạy tôi đi!” Lục Hàm vui vẻ nhảy cẵng lên.
Nhưng Trần Khiêm vừa đứng lên thì đột nhiên mặt đầy đau đớn, ôm bụng mình lại.
“Trà này!” Sắc mặt Trần Khiêm trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
“Hả? Sao vậy?”
Sắc mặt Lục Hàm lo lắng, hỏi. “Trà này, bị người khác hạ độc rồi!"
'Trần Khiêm đau đớn bò lên giường, ôm bụng lăn qua lăn lại.
“Hạ độc? Hả? Sư phụ, Trần Khiêm, anh đừng có dọa tôi chứ!”
Thấy Trần Khiêm ngày càng đau đớn. Lục Hàm cũng lo lắng hét lớn.
Chẳng mấy chốc Trần Khiêm lại ôm đầu mình giấy giụa.
“Đầu anh cũng khó chịu à Trần Khiêm? Anh đừng dọa tôi?”
Lục Hàm lay Trần Khiêm. Nhưng chẳng bao lâu sau.
Trần Khiêm ngừng giấy giụa, hai mắt đột nhiên nhăm lại, hai tay buông thống xuống!
“A Trần Khiêm! Trần Khiêm, anh tỉnh lại đi! Người đâu, người đâu mau đến đây!”
Lục Hàm khóc lớn hét lên.
Lúc này, cửa được mở ra.
Thì thấy Lục Tuyết đi vào.
“Chị, chị mau xem thử, hình như Trân Khiêm trúng độc rồi!"
Nhưng chưa nói xong thì thấy ba với nhóm chú Hai ở phía sau cũng đi vào.
“Em Hai, quả nhiên Bác Linh Tán này có hiệu quả, thực lực như Trần Khiêm mà cũng khó chống lại được!”
Lục Tông Nguyên cười gật đầu.
“Ha ha, nói thật, lúc nhà họ Mạc đưa thuốc độc này cho em, em cũng nghỉ ngờ có thể hạ độc được Trần Khiêm hay không đây. Đặc biệt người nhà họ Mạc nói với em, chỉ cần bỏ một chút là được, cho dù Trần Khiêm có mạnh thế nào thì uống một ngụm cũng sẽ trúng độc. Nhưng để an toàn, em đã bỏ vào hơn một nửa! Cậu ta đã uống một ngụm lớn trà sâm rồi!”
“Chú Hai, theo như nhà họ Mạc nói, có phải Trần Khiêm không tỉnh lại nữa, lúc đấy sẽ trở thành người thực vật không? Cứ ngủ mãi như vậy?”
Lục Tuyết chỉnh lại tóc của mình rồi hỏi.
“Đúng vậy!”
“Ba, chị, mọi người nói gì vậy? Là mọi người hạ độc sao?”
Lục Hàm khó tin hỏi.
“Tiểu Hàm, không có việc của con. Quản gia, đưa Tiểu Hàm về nghỉ ngơi đi, không có lệnh của tôi thì không được thả nó ra!”
“Ba, Trần Khiêm cứu chúng ta, là bạn của chúng ta mà bai”
Lục Hàm vừa khóc vừa nói. Nhưng chẳng mấy chốc đã bị quản gia kéo ra ngoài.
Lúc này, một tên thuộc hạ đi vào, nhẹ giọng nói: “Ông chủ, người nhà họ Mạc đến rồi!"
“Hửm? Mau mời vào!”
Lục Tông Nguyên phấn khích nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK