“Đừng quan tâm tới anh ta Kiển Nám, mau nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mấy gia tộc này tạo phản à?”
Phương Di kéo tay Phương Kiển Nám hỏi.
Phương Kiển Nám gật đâu: “Ông nội đã nói trước với chị rồi, đợi qua sinh nhật ông nội thì phải đề phòng nhà Tư Đồ, bởi vì nhà Tư Đồ mấy năm nay vẫn luôn âm mưu gì đó...”
Liếc Trần Khiêm một cái, Phương Kiển Nám nói tiếp: “Nhưng không ngờ, ông ta lại gây sự ngay trong ngày mừng thọ ông nội. Chẳng trách sáng nay ông ta lại ngang ngược đưa ra một số yêu cầu với ông nội!”
“Hả? Yêu cầu gì vậy?”
Phương Di hỏi.
“Em biết rồi, chắc chăn là chuyện kết hôn của chị đúng không?”
Phương Kiển Nám gật đầu.
“Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, em biết là ông nội chắc chắn từ chối ông ta rồi! Đúng rồi, ông nội từ chối thế nào mà khiến ông ta tức nước
vỡ bờ vậy?”
Phương Di lại hỏi.
“Chị... Thực ra từ nhỏ chị đã có hôn ước với người khác rồi!" Khuôn mặt xinh đẹp của Phương
Kiển Nám hơi phiếm đỏ, nói khẽ.
“Hả? Với ai chứ? Sao em chưa từng nghe nói vậy!"
“Bỏ đi, không nói chuyện này nữa!”
Phương Kiển Nám lắc đầu.
Lúc này mới nhìn vào bên trong.
“Ông cụ Phương, tôi đã nể tình lắm rồi. Thực ra chỉ cần ông trả lại khoảng bồi thường mà chúng tôi nên có, thì sau này chúng tôi vẫn sẽ một lòng đi theo nhà họ Phương. Không cần phải để tôi nói ra hết toàn bộ chuyện này đâu nhỉ?”
Tư Đồ Hoãng lạnh lùng nói. Phương Bất Đồng nhíu mày.
Cuối cùng ông cũng biết, tại sao hôm đó thái độ của Tư Đồ Hoăng lại khác thường, nói với mình chuyện đã phát hiện ra con gái của Mộng Hân rồi, còn tưởng ông ta đổi ý.
Không ngờ lại đầy mưu mô.
Tiếc là, Phương Bất Đồng một đời anh hùng, lại luôn bó tay buộc chân vì con gái!
Nhưng mà gừng càng già càng cay, Phương Bất Đồng vẫn nhanh nhạy làm thêm một lớp bảo vệ.
“Ha ha, A Hoằng, tôi không biết cậu đang nói gì. Quả thực tôi tìm thấy A Hà là muốn từ cô ấy để tìm tung tích của Mộng Hân, nhưng A Hà lại không biết gì cả. Tôi không nhãn tâm để cô ấy cứ lang thang bên ngoài cho nên mới thu nhận cô ấy. Vừa nãy chúng tôi đã nói rất rõ rồi, cậu còn muốn nói gì nữa không?”
Phương Bất Đồng bình tĩnh nói.
“Ha ha ha, ông cụ Phương, tôi thật sự khâm phục ông đấy. Nhưng mà sáng hôm nay, ở bên ngoài sơn trang, thuộc hạ của tôi tình cờ chặn được một chiếc xe từ sơn trang đi ra, trên xe vừa khéo thấy một cô gái. Chậc chậc chậc, cô gái này xinh đẹp lắm, ông chủ Lý, ông chủ Vương, hai người không biết đẹp đến thế nào đâu? Gần như y hệt Phương Mộng Hân! Nếu mấy người không tin, bây giờ tôi bảo thuộc hạ dẫn cô ta lên!”
Tư Đồ Hoằng cũng cười nói. “Cậu... Cậu bắt Tử Nguyệt rồi?”
Lúc này, sắc mặt Phương Bất Đồng không nén được giận, cả người khế run, nói.
“Cô ta tên Tử Nguyệt à? Tôi hỏi cô ta nhưng cô ta không nói với tôi câu nào. Tôi nghĩ là để mọi người cùng nhau hỏi đi. Người đâu, đưa cô gái kia lên!”
Tư Đồ Hoằng gọi.
Danh Sách Chương: