Trần Khiêm giơ hai tay lên, không cho bọn họ nói nhảm nữa, rồi nhét thứ gì đó vào miệng hai người.
“Anh cho chúng tôi ăn gì thế?”
Hai người kinh ngạc.
Nhưng sau đó một cơn đau không thể diễn tả xuất hiện trên mặt hai người, hai người ôm bụng, đau đớn lăn lộn trên đất.
Ngụy Thanh Thư đứng bên cạnh sợ đến mức hơi choáng váng.
“Là cổ trùng, giờ cổ trùng này đang nuốt chửng nội tạng của các cậu, chẳng mấy chốc, tướng chết của các cậu sẽ rất thảm thương.”
Trần Khiêm cười khẩy nói.
“Xin anh tha mạng... xin anh tha mạng...”
Hai người vội vàng quỳ xuống đất xin tha.
“Chỉ cần hai người trả lời hết câu hỏi của tôi, tôi có thể tha chết cho các người!”
“Tôi hỏi hai người tại sao lại đi theo chị em nhà họ Phương? Hai người là người của thế lực nào?”
Ban đầu, bọn họ có bị đánh chết cũng không nói ra vấn đề này.
Chính là thà chết chứ không chịu nói.
Nhưng cảm giác lúc này thật sự muốn sống cũng không được, mà chết cũng không xong.
“Là... là nhà Tư Đồ phái chúng tôi tới, chúng tôi là người của cậu cả Tư Đồ Dương! Xin... xin anh tha mạng!”
Hai người năm trên mặt đất nói.
“Quả nhiên tôi đoán không sai, đúng là nhà Tư Đồ rồi, vậy tôi hỏi hai người, gần đây nhà Tư Đồ đang thực hiện âm mưu gì?”
Trần Khiêm hỏi.
“Chúng tôi không... không biết!”
“Được rồi, Thanh Thư, chúng ta đi!”
“Chúng tôi nói! Chúng tôi nói hết!”
Hai người hốt hoảng nói: “Chäc chăn chúng tôi không hiểu rõ chuyện nội bộ nhà Tư Đồ, nhưng chúng tôi có nghe nói, gần đây nhà Tư Đồ có hành động lớn, âm mưu chống lại nhà họ Phương, muốn chiếm nhà họ Phương làm của riêng.”
“Chỉ sợ dựa vào nhà Tư Đồ và mấy gia tộc phụ thuộc kia thì không có bản lĩnh đó.”
Trần Khiêm nhíu mày nói.
“Đúng đúng đúng, nhưng chuyện này đã nhận được sự trợ giúp của nhà họ Long ở Yên Kinh, hơn nữa còn có người nào đó của nhà họ Mạc tham gia, đặc biệt là mấy người tới từ nhà họ Mạc rất lợi hại. Lần này chắc chản nhà họ Phương sẽ bị lật đổ.”
Hai người nói ra hết những gì mình biết.
Ả Thế thì đúng rồi!
Trần Khiêm thầm nghĩ.
“Vậy hành động lớn của nhà Tư Đồ là gì thế?”
Danh Sách Chương: