“Thế này đi, đúng lúc bên trong cũng đang cần người, anh theo tôi vào đây!”
Nói xong, cô gái chào hỏi mọi người rồi kéo Trần Khiêm vào trong.
“Hừ, em gái thật tốt bụng, bình thường thấy một con mèo con, một con chó con sắp chết cũng sẽ khóc, lúc. nãy chắc chắn là do tôi mắng thằng nhóc đó quá hung dữ, làm em ấy nảy sinh lòng thương hại, em ấy thật sự không hề giống người nhà họ Vân chúng ta chút nào.”
Một chàng trai trẻ tuổi nói.
Lúc này Vân Tinh đã dẫn Trần Khiêm đi vào trang viên rồi.
“Chính là chỗ này, người kia là bác Vân, tôi đã nói với bác ấy rồi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì anh cứ giúp là được, tôi phải ra ngoài tiếp khách đây!”
Vân Tỉnh mỉm cười phất tay với Trần Khiêm, rồi đi ra ngoài.
“Con nhóc này không hề giống với người nhà họ Vân mà mình từng gặp gì cả, cô ấy cũng quá nhiệt tình rồi đói"
Trần Khiêm không khỏi cười khổ bất đắc dĩ, trong lòng cảm thấy cô gái này rất thú vị.
Anh bất đắc dĩ là vì cô ấy quá nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm anh không tiện nói với cô ấy rằng, anh tới đây để giết người.
Đối với một số người, anh thật sự rất khó để từ chối.
“Người kia là ai thế, có phải bác Vân gọi cậu tới đây đúng không? Mau tới đây rót trà cho chúng tôi đi!”
Mà lúc này, bên ngoài trang viên đã bày biện rất nhiều bàn ghế.
Trong đó có một bàn, có mấy nam nữ trẻ tuổi đang ngồi uống nước trò chuyện bên đó, không hề nói chuyện khách sáo với Trần Khiêm.
Bởi vì lúc nấy Vân Tỉnh dẫn anh vào đây, hơn nữa bác Vân còn căn dặn anh mấy chuyện tạp vụ lặt vặt, nên bọn họ biết anh là người chạy vặt mới tới đây làm.
Trần Khiêm không khỏi nhíu mày, hơi tức giận.
Nhưng lúc nãy vì sự nhiệt tình của Vân Tỉnh nên anh không tiện từ chối cô ấy, điều này tương đương với việc anh đã đồng ý với cô ấy.
Nên giờ anh không được nổi giận.
Anh vừa nhìn chằm chằm về phía cửa, vừa đi tới đó, còn cầm theo một bình trà, lạnh lùng rót trà cho mấy cô gái trang điểm đậm ở đây.
“Nhóc con, không ngờ cậu lại đẹp trai thế này, nhưng tôi không thích cậu như Vân Tỉnh đâu.”
Một cô gái nói. “Chẳng lẽ cậu là trai bao của Vân Tỉnh à?” Một cô gái khác hỏi.
“Hừ, hạng người như cậu mà cũng xứng làm trai bao của Tỉnh Nhi à, tôi khinh!”
Lại có một cô gái khinh bỉ nói.
Đầu tiên bọn họ thảo luận về Trần Khiêm một lúc, sau đó lại quay về đề tài cũ.
“Ha ha ha, bây giờ tôi thật sự rất vui, vì cuối cùng cũng có người thay tôi gánh xui xẻo đi rồi.”
Đúng lúc này, một cô gái có tuổi tác hơi lớn hơn Trần Khiêm mở miệng nói.
“Xui xẻo gì thế chị Vân Phỉ?” Mấy cô gái khác hỏi.
“Haizz, thật ra có mấy chuyện mấy cô không biết đấy thôi, được rồi, dù gì thì bây giờ tôi cũng không sao, nên nói cho mấy cô biết cũng không thành vấn đề.”
Mấy cô gái còn lại đều tò mò vểnh tai lên nghe.
Danh Sách Chương: