"Nói đi, cô đã đồng ý nói sự thật mọi chuyện cho tôi nghe rồi."
"Tôi biết nhưng tôi vẫn muốn hỏi thêm một câu. Lúc. trước anh cứu tôi nhiều lần như thế, hơn nữa còn giúp tôi, sau khi xảy ra chuyện còn không ngừng cho người tìm tôi hơn một tháng, hơn nữa anh còn dặn ngư dân gần đó nếu phát hiện ra tôi thì phải báo cáo cho anh. Anh làm những việc này là vì muốn có được đáp án trên người tôi hay là vì nguyên nhân khác?"
Đôi mắt ửng hồng của Cổ Vũ Tiêu nhìn Trần Khiêm chằm chằm hỏi.
Hóa ra cô ta biết hết tất cả những chuyện mình làm.
"Ban đầu đồng ý dẫn cô đi cung Hải Vương, thứ nhất là vì sợ cô đi một mình nguy hiểm, thứ hai là muốn tìm được manh mối trên người cô, sau đó thì thấy áy náy nhiều hơn. Tôi đã đồng ý dẫn cô vào nhưng lại không đưa cô ra, tôi thấy tự trách, vì vậy tôi nghĩ ra tất cả mọi cách để tìm được cô!"
Trần Khiêm nói.
Lúc trước, đúng là vì mục đích riêng nên Trần Khiêm mới giúp cô ta.
Nhưng sau đó thì nói thế nào nhỉ.
Để một cô gái nhỏ ở lại một mình thì nhẫn tâm quá.
Cho nên anh dẫn cô ta theo cùng, không ngờ lại làm cô ta chôn thân nơi biển cả, vì thế Trần Khiêm đau khổ
tự trách một khoảng thời gian dài.
Nếu biết vậy thì anh thà không biết những bí mật kia chứ sẽ không dẫn cô ta theo.
Cổ Vũ Tiêu nghe vậy, khóe môi khẽ cong.
Ít nhất thì câu nói này làm cô ta biết Trần Khiêm có xem mình là bạn.
Đối với loại cảm xúc này của Trần Khiêm, ngoài viên đá Nhân duyên đáng chết của ông quỷ ra.
Thì còn vài lần liên tiếp anh đã cứu cô ta.
Đã khiến Gổ Vũ Tiêu vốn muốn ám sát Trần Khiêm không thể ra tay nổi.
Nếu không, Trân Khiêm sẽ không thể đến cung Hải Vương được.
Tất nhiên khi đó không thể nói là Cổ Vũ Tiêu thích Trần Khiêm được, chỉ là không nỡ mà thôi.
Mãi sau khi cô ta xảy ra chuyện, cô ta âm thầm xuất hiện.
Nhìn thấy vì muốn tìm kiếm mình mà Trần Khiêm đã lật tung biển cả.
Còn lảng lặng ngồi trên bãi biển một ngày một đêm. Cứ nhìn mặt nước biển mãi.
Cuối cùng cô ta mới ném một món trang sức nhỏ trên người mình xuống biển.
Lúc đó cô ta nhận ra được sự áy náy và tự trách của Trần Khiêm.
Anh xem mình là bạn. Thậm chí cảm giác đó còn làm Cổ Vũ Tiêu cảm thấy ngọt ngào, từ xưa đến nay chưa có ai đối xử với cô ta như vậy.
Nhớ lại thời gian ở chung với Trần Khiêm, cuối cùng cô ta mới phát hiện.
Viên đá Nhân duyên của Ông Quỷ phán rất chuẩn.
Không ngờ sau đó ngày nào cô ta cũng nhớ tới chàng trai này, lo lắng cho sự an toàn của anh. Càng nghĩ càng sốt ruột, trằn trọc...
Chẳng lế tình yêu của mình sẽ kết thúc trong bi kịch, mình yêu một người không yêu mình sao?
Nhưng cho dù thế nào thì Cổ Vũ Tiêu cũng thề, cô ta đã lừa Trần Khiêm một lần, tuyệt đối sẽ không lừa anh lần thứ hai.
"Được rồi, tôi sẽ nói sự thật tôi biết cho anh. Sau khi nói xong thì tất cả tình nghĩa giữa chúng ta sẽ chấm dứt từ đây. Ha ha, e là sau này cũng không thể làm bạn bè nữa."
Cổ Vũ Tiêu hít một hơi thật sâu rồi nói.
Danh Sách Chương: