Nhà Hứa Siêu thành lập công ty, bây giờ tất cả nguồn cung đều bị chặt đứt.
Nhà Triệu Nhất Phàm cũng thành lập công ty, tình hình cũng không khác gì nhà Hứa Siêu.
Thậm chí là cha mẹ của Hứa Nam và Lâm Kiều cũng bị cảnh cáo đe dọa.
Chuyện này giống đã chạm vào vảy rồng nên phải bị hành hạ đến chết.
Tóm lại là bây giờ nhóm Triệu Nhất Phàm đang sợ hãi tột độ.
Bởi vì Từ Vệ đã tuyên bố, trong vòng một tháng, sẽ làm họ táng gia bại sản!
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ba tôi đã liên lạc với rất nhiều người nhưng không có tác dụng gì cải!”
Triệu Nhất Phàm khóc nấc. Miễn bàn đến cha mẹ Lâm Kiều đã trực tiếp nghỉ việc.
“Nhất Phàm, bọn Hứa Nam, Hứa Siêu cũng không có cách gì hả?”
Dương Huy đứng bên cạnh nhìn, có thể nói là không thể giúp được gì, chỉ có thể an ủi họ thế này.
*Ừ, họ có biện pháp gì đâu, nghe nói Hứa Siêu và Hứa Nam còn đến công ty người ta tìm người ta, nói là sẽ quỳ xuống xin lỗi, kết quả bị người ta kêu bảo vệ đuổi ra.”
“Lần này gặp rắc rối to rồi, tớ còn nghe nói, Hứa Nam còn điên cuồng tự tát vào mặt mình trước mặt người nọ! Không có tác dụng gì!”
Một nữ sinh trong ký túc xá lo lắng nói.
Triệu Nhất Phàm càng khóc to hơn
Đến Lâm Kiều cũng không còn sự kiêu căng hống hách như trước.
“Chi bằng mình báo cảnh sát đi!” Lý Duệ gãi đầu.
Nhà họ Từ, sinh viên Đại học Kim Lăng không ai không biết, thật sự thế lực rất mạnh.
Người bình thường không thể dây vào. Triệu Nhất Phàm lắc đầu: “Không được, hơn nữa, chúng †a đánh họ mà họ lại không đánh trả nên có báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ bắt chúng tai”
Mọi người vừa nghe, đúng là như vậy.
“Hai người đừng đau lòng quá, sẽ có cách giải quyết thôi mài”
Trần Khiêm đang im lặng chợt lên tiếng. Anh cũng không biết nên an ủi thế nào.
Nhưng, vì Dương Huy và Từ Hà mà, dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Từ Hà nên mới như vậy.
Trần Khiêm định hỏi Lý Chấn Quốc xem thử xem ông ta có cách gì hay không.
“Hả? Anh còn dám đến đây à? Mẹ nó! Mẹ nó! Ai cho anh can đảm đấy, anh còn dám vác mặt dến đây à?”
Lâm Kiều vừa nghe Trần Khiêm nói chuyện, nổi giận đùng đùng ngay.
Vừa mắng vừa mỉa mai. Ngọn nguồn của câu chuyện này, là do đâu mà nên? Chẳng phải là vì thăng trai bao nghèo hèn này hả?
Nếu như không phải vì anh thì Triệu Nhất Phàm có mất mặt muốn đi toilet không?
Nhất Phàm không tức giận đến toilet thì mình đâu cần phải đi theo?
Nếu hai người không đi thì làm sao có thể làm người có gia thế như Từ Vệ tức giận?
Cho nên đầu sỏ thủ phạm, là Trần Khiêm. Còn dám vác mặt đến?
Lâm Kiều nhảy từ trên giường xuống, giơ tay lên tát Trần Khiêm, thăng khốn nạn này, cô ta hận thấu xương.
“Bốp!" Tiếng tát lại không vang lên như dự kiến.
Danh Sách Chương: