Nói xong bà ta lại nhìn thanh niên lặng lẽ đi sau hai người.
Rồi cười nói: “Cậu A Tam, để cậu chê cười rồi!” Trần Khiêm lắc đầu.
Trên thực tế, cho dù không cho Trần Khiêm tới đây, Trần Khiêm cũng sẽ đi theo họ.
Dù gì nhà Tư Đồ cũng luôn nhìn chằm chằm hai chị em nhà này.
“Ồ, Kiển Nám chị mau nhìn xem, đó chẳng phải bạn học của chúng ta sao?”
Đúng lúc này, Phương Di bỗng chỉ về một hướng rồi nói.
Đó là mấy người bạn học của họ, có cả nam lẫn nữ, gồm năm sáu người.
Bọn họ đang đi dạo phố, lúc này bọn họ cũng đã nhìn thấy Phương Di và Phương Kiển Nám.
Ban đầu trong mắt các bạn học, Phương Di và Phương Kiển Nám là sự tồn tại rất thần bí, cao ngạo, lạnh lùng.
Nên không ai dám chủ động chào hỏi hai người.
Nhưng bây giờ thì Phương Di mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
Tất nhiên mấy người bọn họ cũng đi tới đây. Dù gì cũng làm bạn học mấy năm trời. “Là hai người à!”
Một cô gái đi đầu đi tới cười nói.
“Đúng vậy, thật trùng hợp, đúng lúc tôi và Kiển Nám cũng ra ngoài chơi, lúc nấy tôi còn nghĩ, có khi nào gặp bạn học không, không ngờ thật sự gặp rồi này! Mọi người đã đi dạo bao lâu rồi?”
Phương Di cười nói.
“Bọn tôi cũng mới tới thôi!”
Mấy nữ sinh kia nói.
“Vậy thì tốt, chúng ta đi cùng nhau đi, làm bạn học nhiều năm như vậy, ngoài trừ Thăng Nam, mọi người vẫn chưa có dịp trò chuyện cùng nhau, đúng không Kiển Nám?”
Phương Di nói. Phương Kiển Nám cười gật đầu.
Hai người bọn cô từng tiếp xúc với Lâm Thẳng Nam trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nửa năm trước, Lâm Thắng Nam và Trần Khiêm đã giúp đỡ cô ấy và Kiển Nám.
“Có điều mặc dù không nói chuyện với nhau, nhưng tôi biết mọi người đó.”
Phương Di lại nói: “Đây là Từ Dương Dương, lớp. trưởng lớp sát bên chúng tôi, còn cô gái xinh đẹp này tên là Hồ Tuệ Mẫn, cô và anh đẹp trai Thẩm Quân Văn là học sinh mới chuyển đến trường chúng tôi đúng không?”
Hồ Tuệ Mẫn mỉm cười với Phương Di: “Đúng vậy! Chớp mắt đã qua nửa năm rồi! Ban nãy đúng lúc gặp mấy người Dương Dương, nên chúng tôi đi chung luôn.”
“Được rồi, Kiển Nám Phương Di, các cháu đều là người trẻ tuổi thì nên đi chơi cùng nhau đi. Thím và thím Ba đi nơi khác.”
Thím Hai nói.
Nói xong, hai người cũng đi dạo phố.
Còn Trần Khiêm thì trong lòng không ngừng thổn thức.
Anh vốn tưởng rằng, có lẽ bọn họ sẽ không gặp mặt nhau nữa, nhưng không ngờ nửa năm sau, họ lại chạm mặt nhau.
Nhưng nửa năm không gặp, Từ Dương Dương đã giảm bớt đi tính bốc đồng lúc trước.
Lâm Thắng Nam thì đổi kiểu tóc ngắn, nhưng vẫn xinh đẹp gợi cảm như trước.
Còn Hồ Tuệ Mãn thì mang nét đẹp trưởng thành, còn xinh đẹp hơn trước nữa.
“A Tam, đây là bạn học của chúng tôi, chúng ta đi chung với nhau nhé? Dù gì mọi người cũng là người trẻ tuổi.”
Trần Khiêm gật đầu, cũng không từ chối.
Ngược lại mấy người Lâm Thắng Nam, Hồ Tuệ Mãn, và Từ Dương Dương, nhìn thấy A Tam đeo mặt nạ, còn không nói chuyện được, còn có thể xuyên qua lớp mặt nạ, nhìn thấy vết sẹo trên mặt anh.
Đi cùng một người như vậy, ai cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng Phương Di và Phương Kiển Nám dẫn anh ta tới đây, tất nhiên mọi người sẽ không nói gì, nên gật đầu.
Nhưng Hồ Tuệ Mẫn vẫn cố ý duy trì khoảng cách với Trần Khiêm...
Danh Sách Chương: