Không bao lâu sau. Cửa phòng riêng bị mở ra.
Một chàng trai mặc tây trang mang giày da bước vào.
“Ai gây chuyện?” Ánh mắt chàng trai sắc như chim ưng, lạnh lùng nói.
Dương Văn Long vừa thấy chàng trai đó thì ngơ ngác: “Đúng là Kim gia này, ha ha, em tên là Dương Văn Long, thích long nhong ở phố Bắc! Hiểu lầm thôi ạI”
Kim Tiểu Sơn thì đúng lúc được người ta mời đến hát karaoke kế bên khách sạn Kim Như Ý, thầm nghĩ nhà Lý Văn Dương có ơn với mình nên mình giúp chút đỉnh cũng chẳng sao.
Nên dứt khoát đến đây xem thử.
“Ha ha, tôi còn tưởng chuyện gì, Văn Dương, cậu có bị thương không?”
Kim Tiểu Sơn hỏi. “Em không có ạ, anh Kim!”
Lý Văn Dương bước đến bên cạnh Kim Tiểu Sơn, dâng một điếu thuốc lên, còn châm lửa.
Nhưng Kim Tiểu Sơn vừa rít chưa được bao. nhiêu hơi thì điếu thuốc đã rơi xuống đất.
“Anh Kim, anh sao vậy?” Lý Văn Dương tò mò hỏi. “Cậu... Cậu ở đây ạ?”
Kim Tiểu Sơn kinh ngạc nhìn về phía Trần Khiêm đang ngồi.
Trần Khiêm là ai, anh ta rất rõ, thậm chí còn là một trong số ít những người của tập đoàn thân với Trần Khiêm.
Mà Trần Khiêm thì không ngờ tài xế Tiểu Kim bình thường hiền lành chính trực lại thân với công tử ăn chơi như Lý Văn Dương.
“Ừừ!"
Trần Khiêm gật đầu.
Mà Lưu Mãnh đang đứng bên cạnh thì cũng vì có thể được giao lưu với anh đại một câu nên bước. Truyện Đông Phương
đến trước mặt Kim Tiểu Sơn thì thầm:
“Kim gia, là thằng nhóc này đấy ạ, người hôm nay chúng em muốn xử là cậu tal”
“Cái gì, các cậu người các cậu muốn đánh, là... là cậu ấy?” Kim Tiểu Sơn xanh mét.
“Hừ, Kim gia, thằng nhóc này lại dám đắc tội với em kết nghĩa của anh, là xúc phạm đến anh rồi,
xem em xử nó này!”
Nhóm Dương Văn Long không hiểu biểu hiện của Kim Tiểu Sơn là gì.
Lập tức muốn ra tay đánh.
Thì thấy Kim Tiểu Sơn giơ chân lên đá bay Dương Văn Long nặng hơn tám mươi kí.
'Té xuống đất thật mạnh. ”
“Mẹ nó, nói năng lỗ mãng, tôi đánh cậu chết!
Kim Tiểu Sơn là tài xế, tất nhiên có thể đánh nhau được.
Mà nhóm người này muốn đánh cậu Trần, chẳng phải tương đương với việc mình cũng muốn đánh cậu Trần à?
Gây chuyện rồi!
Lý Văn Dương hoảng sợ, chẳng phải đã nói anh Kim chỉ cần nói Dương Văn Long vài câu là được à, sao anh Kim lại đánh người ta rồi?
“Anh Kim, anh?”
Bốp!
Kim Tiểu Sơn giơ tay tát mạnh lên mặt Lý Văn Dương.
“Mẹ nó, đồ không biết sống chết!”
Sau đó lại cho thêm một cú, đá bay Lý Văn Dương.
Nhóm Giang Tuyết Tinh nhìn mà ngỡ ngàng sửng sốt.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải anh Kim là người của Lý Văn Dương hả? Sao lại đánh cả hai bên?”
Lâm Tiểu Phượng kéo tay con gái mình, đây là những người họ không thể dây vào.
Lý Văn Dương bị đánh đến sưng mặt: “Anh Kim, sao anh lại đánh em?”
Tủi thân phát khóc.
Vốn dĩ chuyện hôm nay rất đơn giản, mình muốn cho anh Kim và Dương Văn Long phối hợp với mình để ra oai, sau đó đánh Trần Khiêm một trận.
Kết quả thì sao, mình bị đánh, Dương Văn Long cũng bị đánh.
Thấy Kim Tiểu Sơn không thèm đếm xỉa đến Lý Văn Dương, dẫm lên ngón tay anh ta bay thẳng về phía mọi người.
Lâm Tiểu Phượng sốt ruột muốn chết: “Kim gia, chúng tôi đâu có đắc tội với cậu, cậu định làm gì
vậy!”
Giang Tuyết Tinh cũng sợ đến mức liên tục lùi về sau.
Bởi vì lúc này Kim Tiểu Sơn bỗng cầm một bình rượu vang.
Bước đến trước mặt Trần Khiêm, gương mặt tươi cười nói: “Thì ra cậu ở đây ạ! Cậu nghe tôi giải thích, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu!”
Vừa nói vừa rót rượu cho Trần Khiêm.
Sốt ruột đến mức suýt chút quỳ xuống trước mặt Trần Khiêm.
“Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tất cả mọi người bỗng kinh ngạc.
Danh Sách Chương: