“Thầy đã dùng thuật bói toán Cửu Long, bói ra nơi ở của hai người có thể chất này, và vị trí mà Chấn Thiên Thạch đang ẩn náu, sau đó để lại bốn câu thơ, trong đó bao hàm hai thành phố ẩn chứa ba thứ này, chuyện này thì anh phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng.”
“Thanh sơn nhập đình thành cổ hoang, liễu rủ cành cong lại phất dậy. Nơi binh gia nhiều lần thành bại, triều đình bách tính khổ mưu sinh.”
Tiểu Trúc nói.
Tất nhiên bốn vế thơ này không làm khó được người sinh ra trong văn học như Trần Khiêm.
Trần Khiêm đọc lẩm bẩm, trong lòng thầm nghĩ.
Một lúc sau, trong lòng Trần Khiêm đã có đáp án.
Thanh sơn nhập đình thành cổ hoang, liễu rủ cành cong lại phất dậy. Có lẽ hai câu thơ này đang ám chỉ một nơi được gọi là Liễu Thành, một thành phố nằm ở cực. Nam.
Còn hai câu thơ “Nơi binh gia nhiều lần thành bại, triều đình bách tính khổ mưu sinh”, thì Trân Khiêm gần như không cần suy nghĩ, bởi vì Trần Khiêm quá quen thuộc với nơi này, có lẽ là chỉ Kim Lăng mà mình lớn lên †ừ nhỏ.
Liễu Thành và Kim Lăng, xem ra, ba thứ mà mình cần tìm đang ở trong hai thành phố này.
“Thầy nói vì anh là thể phách Chính Dương, nhưng chưa trải qua lễ rửa tội Chính Dương, nên khi gặp người có thể phách Chí Âm, chắc chắn hai người sẽ nảy sinh va chạm, do đó anh không cần lo lắng về điều này.”
“Ở đây còn có hai miếng ngọc phù, một miếng có thể giúp anh tạm thời che giấu dương khí trên người anh, thoát khỏi sự khóa chặt của cô ta, nhưng anh phải nhanh chóng đi tới nơi anh cần đến đó, miếng ngọc bội này không thể kéo dài được.”
“Còn một miếng ngọc phù khác là kiểm chứng xem, rốt cuộc trong thành phố đó Chấn Thiên Thạch hay không, một khi cảm nhận được Chấn Thiên Thạch, ngọc. phù này sẽ bị bốc cháy, như vậy có thể giúp anh nhanh chóng xác định được. Nhưng có một điều kiện là trước khi tìm Chấn Thiên Thạch, anh không thể sử dụng nội kình, anh tuyệt đối phải nhớ kỹ điều này! Trần Khiêm, thời gian của anh có hạn, nên anh phải hành động thật nhanh chóng.”
Tiểu Trúc nói.
Nói xong, cô bé lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong miệng ra, trong hộp đang đựng hai miếng ngọc phù.
“Được, anh biết rồi.” Trần Khiêm lấy chiếc hộp trong miệng cô bé ra.
“Anh mau đi đi, nếu anh còn chần chừ thì không kịp đâu.
Tiểu Trúc lại nói.
Trần Khiêm đi tới cửa rồi xoay người lại: “Đúng rồi, thầy Quỷ có nói với em rằng, bây giờ ông ấy đã chuyển đi đâu không? Anh phải làm thế nào mới tìm được ông ấy?”
Tiểu Trúc nói: “Thầy nói nếu không có duyên thì không cần gặp lại nữa, còn nếu có duyên thì ắt sẽ gặp lại thôi.”
“Khoan đã Trần Khiêm, thầy vẫn còn một câu muốn em chuyển lời với anh!”
“Câu gì thế?”
“Cẩn thận người bên cạnh mình!”
“Cẩn thận người bên cạnh mình sao? Là ý gì thế?” Trần Khiêm vội hỏi.
Nhưng lúc này, mắt Tiểu Trúc đã trở nên ảm đạm rồi, rõ ràng đã hết điện rồi.
Trần Khiêm cũng không kịp hỏi nhiều, vì lúc này cảm giác khóa chặt kia đã biến thành cảm giác bao trùm.
Gô ta tới rồi! Trần Khiêm vội bóp nát một miếng ngọc phù, vì không thể sử dụng nội kình, nên anh chỉ có thể nhanh
chóng chạy xuống núi từ cửa sau.
Sau khi Trần Khiêm rời đi chưa được bao lâu thì gió †o đột ngột thổi tới.
Toàn bộ cánh cửa trong đạo quán đều bị rung động kịch liệt.
Giống như đang ở trong một môi trường đầy bất an.
Không lâu sau, một cô gái trẻ đã đứng trước đạo quán.
Cô ta cố gắng tìm kiếm. Rồi nhíu chặt lông mày:
“Quái lạ, lúc nãy vẫn còn cảm nhận rất rõ hơi thở của anh ấy, sao bây giờ lại biến mất tăm rồi?”
Cô gái nhíu mày.
Mà cô gái này chính là Vân Tinh...
Danh Sách Chương: