Chính là bác Khang vừa rồi. Lúc này sắc mặt của ông ta tái xanh.
"Thật không ngờ cậu còn trẻ tuổi mà đã đạt đến trình độ này, là Mạnh Khang tôi lỗ mãng, có mắt như mùi! Nhưng tôi không cũng một giuộc với những kẻ này!"
Mạnh Khang đi theo Trần Khiêm cả quãng đường, nhìn Trần Khiêm tung ra các tuyệt kĩ từ dùng tay không phá tan bản khắc đến ném dao đập nát nham thạch.
Ông ta đều nhìn thấy hết.
Trong lòng đã hoàn toàn bị sợ hãi chiếm cứ.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Thảo nào cậu ta có thể dễ dàng chặt đứt nội kình của mình.
Hóa ra tu vi của cậu ta đã mạnh đến mức này.
'Thực ra Mạnh Khang đi theo anh, một là cướp bản khắc về cho Lục Trung Hiên, hai là muốn tìm hiểu xem thực lực thật sự của anh thế nào.
Nhưng thấy được tuyệt kĩ của anh rồi, Mạnh Khang trốn ở phía sau cây, không dám đi, cũng không dám động.
Bởi vì chàng trai này vô cùng mạnh.
Hơn nữa còn phát hiện ra ông ta từ sớm.
"Ông cũng đến để cướp bản khắc sao?"
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
"Không dám giấu cậu, đúng là vậy, thế nhưng đã tận mắt chứng kiến thực lực của cậu, tôi không dám có thêm bất cứ suy nghĩ nào nữa!"
Một ông lão ngoài chín mươi mà lại cung kính gật đầu trước mặt Trân Khiêm.
Bởi thực lực của ông ta cũng chỉ miễn cưỡng mới bằng thực lực nửa năm trước của Trần Khiêm. Anh nhìn ra được thực lực của ông †a cũng chỉ ở mức mới luyện ra nội kình không bao lâu thôi!
Tạm coi như là một võ sĩ nội kình đi.
Nhìn thấy màu đỏ tươi trong mắt Trần Khiêm từ từ tan biến, uy thế trên người dần dần giảm xuống.
Trong lòng Mạnh Khang thở dài nhẹ nhõm.
"Ông dùng nhiều năm như vậy mới luyện được nội kình cũng không dễ dàng gì. Tôi không muốn giết ông, ông trở về cảnh cáo mấy người đó, đừng có mà nhắm vào tôi nữa."
Trần Khiêm khống chế được tâm tính rồi nói.
"Cậu đã dặn dò đương nhiên Mạnh Khang sẽ nghe theo. Cảm ơn cậu đã không giết. Chỉ là Mạnh Khang có điều không hiểu!"
Đôi mắt Mạnh Khang chứa đầy kích động và mong chờ.
"Hỏi đi..."
Trần Khiêm nói.
"Để nghiên cứu võ thuật mà tôi nghèo khó cả đời này, cuối cùng bảy năm trước cũng bước được vào hàng ngũ võ sĩ nội kình, mong một ngày kia có thể lên Thiên bảng Hoa Hạ, làm vinh dự cho trường phái Cổ Võ của tôi. Thế nhưng muốn lên được Thiên bảng Hoa Hạ là chuyện quá khó khăn, không biết hiện giờ cậu đã đứng thứ tự bao nhiêu trên bảng rồi!"
"Thiên bảng Hoa Hạ? Tôi không biết nó là cái gì!"
Trần Khiêm đã hoàn toàn khôi phục lí trí, anh hỏi lại.
"Đã là võ sĩ nội kình đều được ghi vào danh sách của
Thiên bảng. Đây là một bảng xếp hạng do bốn gia tộc ẩn dật lớn của Hoa Hạ nắm trong tay, tu vi của cậu như vậy sao lại không biết cho được? Lẽ nào cậu không phải là người của bốn đại gia tộc ẩn dật?"
Mạnh Khang ngạc nhiên nói.
"Bốn gia tộc ẩn dật?"
"Đúng vậy, theo thứ tự là nhà họ Vũ Văn, nhà họ Nam Cung, nhà họ Mạc còn có nhà họ Phương! Tôi còn tưởng cậu là cao thủ thuộc một trong bốn gia tộc ẩn dật đó!"
"Tôi mới chỉ nghe qua nhà họ Mạc!"
Trần Khiêm nhướng mày.
Danh Sách Chương: