Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng cô gái được gọi chị Sở Sở kia thành thục thận trọng hơn, cộng thêm chút khí chất thục nữ nữa: “Em không nói, không ai bảo em câm đâu, gần đây tâm trạng chị không tốt, nên mới kéo em ra ngoài dạo phố, em đừng để ý đến ánh mắt của người khác, cứ việc đi dạo đi.”
Sở Sở nói.
Nói xong, hai cô gái đeo khẩu trang, nắm tay nhau đi dạo phố.
Mấy vệ sĩ thì đi theo sau bọn họ ở khoảng cách xa.
Mấy chàng trai nhìn chằm chằm hai cô gái này, cũng cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo nghiêm khắc của vệ sĩ, nên hậm hực thu hồi tầm mắt, rồi giải tán.
Tất nhiên sự xuất hiện của hai cô gái này cũng không gây nên sự ầm ï quá lớn.
Mọi người vẫn đang nghĩ làm thế nào để chơi vui vẻ.
Lúc này, Trần Khiêm vừa bước ra ngoài từ một cửa hàng quần áo trong siêu thị.
Anh đã thay quần áo trên người mình, mặc bộ đồ bình thường đơn giản hơn.
Đang định đi ra phố, rồi tùy tiện mua chút gì đó để lót bụng là được.
Dù gì Trần Khiêm cũng có tiền, nhưng nói cho cùng,
cho dù anh cố ý quần là áo lượt thì cũng là tự lừa dối mình, bởi vì trong xương cốt của anh thì anh không phải là người xa xỉ vô độ.
Một cuộc sống bình yên mới thật sự là cuộc sống mà Trần Khiêm muốn có.
'Vì muốn tìm kiếm người có thể phách Chí Âm, cho. nên khi Trần Khiêm tới Liễu Thành, nếu anh không ở ga †àu hỏa thì lang thang trên phố thương mại náo nhiệt, nói chung là anh sẽ đi tới những nơi có nhiều người.
Hôm nay cũng vậy.
Thật náo nhiệt, mấy sạp hàng nhỏ bày bán những món đồ trang sức tổ truyền của gia đình mình, còn có không ít máy thu thanh những năm 70 nữa.
“Cậu chủ, tôi cần tiền gấp, đây là ngọc tổ truyền của gia đình tôi, là vợ tôi để lại cho tôi, vì con gái bệnh, nên tôi đành phải bán nó đi, miếng ngọc này ít nhất là năm mươi nghìn, sao có thể bán với giá năm mươi đồng chứ?”
Đúng lúc này, Trần Khiêm nhìn thấy phía trước có rất nhiều người đang vây quanh xem náo nhiệt.
Trần Khiêm rất thính tai, nghe thấy điều bất ổn nên đi tới xem thử.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
“Mẹ kiếp, chỉ có miếng ngọc rách này mà đòi năm mươi nghìn à, có ngọc bội nào mà ông đây chưa từng nhìn thấy chứ! Tôi vừa nhìn là biết miếng ngọc bội của ông là giả rồi, thế mà dám lấy ra lừa tiền tôi à? Năm mươi đồng này xem như ông được hời rồi, nếu ông còn gây sự, ông đây không những không đưa cho ông một xu nào, mà còn đập ông một trận nữa.”
Cậu chủ giàu có kia liền đá ông ấy một phát.
Đó là một người đàn ông trung niên, bên cạnh còn có cô con gái nhỏ của ông ấy nữa.
Lúc này, vì không muốn để cậu chủ này dùng năm mươi đồng để mang ngọc đi, nên người đàn ông trung niên này đã quỳ xuống, khổ sở cầu xin.
Nói chung là Trần Khiêm cũng đã hiểu gần hết mọi chuyện rồi.
Người đàn ông trung niên này vì con gái bị bệnh nặng, nên cần tiền gấp, vì bất đắc dĩ mới lấy ngọc bội tổ truyền ra bán.
Kết quả lại bị bạn gái cậu chủ giàu có này nhìn trúng, muốn mua nó, nhưng không ngờ ông ấy lại đòi nhiều tiền như vậy, còn nghĩ rằng ông ấy đang lừa mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK