“Lamborghini Reventon! Trời đất thiên địa quỷ thần ơi! Chiếc xe đó phải hơn hai mươi triệu nhân dân tệ chứ chẳng chơi!"
Mọi người kinh ngạc.
Chiếc Lamborghini dừng lại trước mắt, Lý Tiếu dẫn theo Tô Đình bước xuống.
Lý Tiếu ném chìa khóa cho Trần Khiêm: "Đã mang xe về cho cậu rồi đấy!"
Đây là chuyện mà hai hôm trước Trần Khiêm đã nhờ vả Lý Tiếu.
Dù sao hiện tại anh cũng không có xe đi, cũng phải có chiếc xe chứ sao đi bộ mãi được, thế nên đã
nhờ Lý Tiếu mang xe về.
Trần Khiêm cười võ vai của Lý Tiếu, sau đó mấy người cùng đi vào bên trong.
"Hóa ra chiếc xe này là của cậu Trần à, thảo nào lại sang xịn mịn như thết"
Mọi người hâm mộ nói.
Kế tiếp chính là hoạt động chụp ảnh kỉ niệm, sau đó là đến thời gian của tiệc sinh nhật.
Theo lời của Lý Chấn Quốc, tiêu chuẩn của bữa tiệc lần này so với của chị gái Trần Hiểu năm đó đúng là một trời một vực.
Thế nhưng Trần Khiêm cũng hiểu, mình không thể giống như chị gái bao nguyên một hòn đảo để tổ chức sinh nhật được.
Tiệc sinh nhật vẫn kéo dài đến hơn ba giờ chiều.
Trong thời gian đó đã xảy ra một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Chính là Trần Khiêm gọi cho Tân Nhã mấy cuộc điện thoại, tuy Tân Nhã nói sẽ tới nhưng kết quả lại không thấy xuất hiện.
Gọi lại mấy cuộc mới được.
Tâm trạng của Tần Nhã có vẻ không được tốt lắm, cô ấy nói với Trần Khiêm mình không đến được.
Trần Khiêm nhiều lời hỏi thêm một câu có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Tân Nhã không nói thêm gì liền cúp điện thoại.
Trần Khiêm cũng không suy nghĩ nhiều, không đến thì không đến thôi, càng hợp ý của anh.
Đến khi việc hôm nay xem như đã xong xuôi.
Trần Khiêm bởi vì uống nhiều rượu, đi ra phòng nghỉ của khu thăng cảnh nghỉ ngơi một chút.
"Mấy người làm gì đấy, ở đây không cho phép đi vào!"
"Tôi là chú của Trần Khiêm, tôi họ Khương!"
Người đàn ông trung niên quay sang nói với nhân viên bảo vệ.
Đúng vậy, người này chính là Khương Vệ Đông.
Vừa rồi ông ta phải xin xỏ cấp dưới cũ của mình mất nửa ngày thì mới vào được đến trong này.
Vào trong rồi, Khương Vệ Đông tất nhiên muốn đến gặp Trần Khiêm.
Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, chuyện ông ta đắc tội Trần Khiêm, tin rằng không lâu sau sẽ lan truyền rộng rãi, đến lúc đó, sợ rằng cái ghế trưởng ban của ông ta cũng không còn ngồi nổi nữa, dù sao bản thân cũng quá đáng thật.
Thứ hai, lần này ông ta mặt dày la liếm đến đây cốt là thử xem có được Trần Khiêm tha thứ không, không chừng còn có hi vọng khôi phục lại chức vụ cũ thì sao?
Khương Vệ Đông lần này bất chấp tất cả.
Ngẫm lại cũng thật bi ai, Trần Khiêm vậy mà lại quen biết nhiều nhân vật quan trọng như vậy, nếu như bản thân mình không đắc tội cậu ta, nói không chừng hiện tại tương lai sẽ trải rộng thênh thang rồi.
Mặc dù ông ta không biết nhà của Trần Khiêm phất lên như thế nào.
Nhưng Khương Vệ Đông lúc này đã không nghĩ sâu được như vậy.
"Tôi muốn gặp mặt cậu Trần, phiền anh bảo vệ giúp tôi thưa vào trong một lời!"
Khương Vệ Đông nói.
Đi theo phía sau ông ta là Đường Lan và Khương Nhiên Nhiên.
Bảo vệ thật là không dám coi nhẹ bọn họ, nhỡ đâu là chú bác của cậu Trần thật thì phiền phức lớn đó.
Anh ta liền đi vào trong nói chuyện này cho Trần Khiêm.
Một lát sau, người bảo vệ đi ra.
"Cậu Trần lúc này đang nghỉ ngơi, nếu ông muốn gặp thì đứng đó chờ đi!"
Anh bảo vệ lạnh lùng liếc nhìn Khương Vệ Đông. "Vâng vâng vâng!"
Khương Vệ Đông chỉ có thể gật đầu.
Nửa giờ trôi qua...
Một giờ trôi qua...
Đợi đúng năm tiếng đồng hồ, lúc này cũng đã sắp đến chín giờ tối rồi.
Khương Vệ Đông vẫn kiên trì đứng chờ, chân vì đứng lâu mà đang phát run.
"Ông không cần chờ nữa, cậu Trần đang ăn tối, cậu ấy bảo ông hãy về trước đi, có việc gì sau này hãy nói!"
Bảo vệ đi vào một chuyến rồi ra truyền lại lời.
Khóe miệng Khương Vệ Đông co giật.
Ông ta hiểu rõ ràng, Trần Khiêm đang cố tình làm khó mình.
Danh Sách Chương: