Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một loại người như thế này, bản thân giỏi giang bèn tìm một người kém cỏi để chế giễu, không phải sao?
Khương Vệ Đông thấy Lâm Đông bực bội nhìn Trần Khiêm, bèn nói:
"Trần Khiêm, bảo cháu đi thì đi đi, sao không tinh ý gì thế. Tiểu Đông có thân phận thế nào, cháu có thân phận ra sao. Bây giờ người ta mời cháu, cháu còn không đi!"
"Được, cháu đi!"
Trần Khiêm cũng hơi ngại.
Đặc biệt là cô gái tên Hứa Hinh đứng bên cạnh cứ nháy mắt với mình, ý bảo mình cùng đi chơi.
Hơn nữa, giờ Khương Vệ Đông cũng lên tiếng.
Anh thầm nghĩ chơi thì chơi, mình không để ý bọn họ là được.
Hừ!
Không lâu sau, đoàn người đi xuống lầu. Lâm Đông và Vương Gia Vân đều có xe. Hai người họ lái xe chở mọi người.
Cuối cùng tới lượt Trần Khiêm lên xe.
Kết quả là hết chỗ.
"Ôi chao, cậu nhìn xem, xe của hai chúng tôi đều kín chỗ rồi, đâu thể để cậu ngồi chung với con gái đúng không? Rất bất tiện!"
Lâm Đông hạ cửa xe rồi mỉm cười.
Xem ra sau khi nghe nói mình và Khương Nhiên Nhiên có hôn ước, anh ta ra sức chế giễu mình.
Cố tình kiếm chuyện làm mình khó chịu.
Hơn nữa, sao Trần Khiêm lại không biết cậu ta bảo mình đi karaoke cũng vì mục đích này chứ.
"Ngồi chung với con gái thì sao, tôi ngồi dịch vào trong một chút. Trần Khiêm, cậu ngồi cạnh tôi này!"
Hứa Hinh vẫy tay với Trần Khiêm.
Điều này khiến Lâm Đông không vui, nhưng Hứa Hinh là nữ thần, anh ta không tiện nói gì.
"Cảm ơn!"
Trần Khiêm mỉm cười gật đầu rồi mới ngồi cạnh Hứa Hinh.
Chẳng mấy chốc mọi người đã vào trong phòng bao của một quán karaoke.
Mà Lâm Đông gọi một nhóm bạn chẳng biết từ đâu tới.
Nam nữ đủ cả, thoáng cái trong phòng đã náo nhiệt.
Người thì uống rượu, người thì hát hò, rất vui.
"Gia Vân thường đến quán karaoke này, qua lại với một nữ quản lý. Ha ha, thế nên hôm nay mọi người cứ gọi đồ thoải mái, tôi và Gia Vân mời!"
Lâm Đông cười lớn.
"Cảm ơn anh Đông!"
"Anh Đồng, yêu anh, ối sai sail"
"Anh Đông là người đàn ông của Nhiên Nhiên nhà chúng ta, sao tôi có thể nói yêu được chứ!"
Một cô gái vừa đưa tay vỗ đầu mình vừa nói. Làm mọi người cười nghiêng ngả.
Vương Gia Vân cũng tươi cười vui vẻ, dù sao. hôm nay anh ta cũng được nở mày nở mặt.
Khương Nhiên Nhiên cũng đỏ mặt cúi đầu.
Nói thật là cô ta rất hài lòng với cách đối nhân xử thế của Lâm Đông. Ngược lại, Trần Khiêm ngồi rúc trong góc, chẳng nói chẳng rằng đúng là kém xa, khác nhau một trời một vực.
Sau đó, cô ta nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt bất đắc dĩ rồi lắc đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ bước vào.
Cô ta rất xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ.
Trông có vẻ là cao thủ xã giao.
Cô ta cầm một chai rượu vang, mỉm cười lên tiếng: "Chào cậu Vương và cậu Lâm, biết các cậu tới
nên tôi có lòng tặng các cậu một chai rượu vang, hôm nay các cậu chơi vui vẻ nhé!"
Người phụ nữ áo đỏ vẫn nở nụ cười: "Hơn nữa, bởi vì cậu Vương thường tới đây nên tôi sẽ giảm mười phần trăm chỉ phí ngày hôm nay cho mọi người. Chúc mọi người chơi vui vẻ!"
"Hả? Sao lại giảm có mười phần trăm? Gia Vân, chẳng phải cậu rất thân với chị gái áo đỏ này ư, sao lại giảm có mười phần trăm vậy?"
Có mấy nam sinh hay nói đùa bắt đầu gây rối.
Sắc mặt Vương Gia Vân lập tức trở nên khó coi, cảm thấy bế mặt.
"Không được, ít nhất phải giảm hai mươi phần trăm!"
Vương Gia Vân bực bội nói. "Không được đâu cậu Vương, tôi còn phải kinh doanh mài!" Người phụ nữ áo đỏ che miệng cười khẽ.
"E hèm, không sao, vậy thì chị Hồng cũng phải uống với chúng tôi một ly được không?"
Mấy chàng trai thấy người phụ nữ áo đỏ xinh đẹp quyến rũ, lập tức lôi kéo cô ta uống một ly.
"Xin lỗi, hôm nay tôi phải tiếp vị khách quan trọng, thật sự không uống được đâu!"
Nói rồi chị Hồng vẫy tay, đi ra ngoài. Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.
Mấy chàng trai đều nhìn sang Vương Gia Vân.
"Gia Vân, chuyện gì thế này, chị Hồng chẳng nể mặt cậu gì cải"
"Đệch, quen cái rắm, giảm có mười phần trăm. Cứ tưởng quan hệ tốt lắm cơ, kết quả người ta lơ cậu!"
Sau khi chị Hồng đi, mấy tên con trai nói mát.
Khiến Vương Gia Vân bứt rứt như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Cực kỳ khó chịu. Đúng vậy, vừa rồi chị Hồng chẳng nể mặt tí nào.
Trước đây khi tới, cô ta còn khách sáo lễ độ khiến Vương Gia Vân cảm thấy rất thân thiết với cô ta.
Nhưng không ngờ anh ta trót khoe khoang rồi, đến lúc cần dùng lại chẳng được tích sự gì.
"Hừ, các cậu không tin đúng không, bây giờ tôi lôi chị ta đến đây mời rượu các cậu. Các cậu chờ đó cho tôi!"
Sau khi nói xong, Vương Gia Vân nổi giận đùng đùng mở cửa phòng karaoke, xem chừng muốn đi tìm chị Hồng,
Trần Khiêm chỉ ngồi một bên nhìn rồi lắc đầu cười khổ.
Anh thầm nghĩ nhiều lúc thể diện thật sự quan trọng đến vậy sao.
Chỉ vì chút việc nhỏ mà cũng đáng để nổi giận.
Hơn nữa Trần Khiêm cũng nhận ra chị Hồng là kiểu người đối xử lễ độ với người khác. Làm kinh doanh mà, vừa gặp đã thân là chuyện bình thường.
Nhưng nếu như không tự biết mình thì nguy.
"Áp
Không lâu sau.
Một cô gái vừa đi nhà vệ sinh bỗng chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt:
"Anh Đông, mọi người mau ra mà xem, Vương Gia Vân bị đánh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK