Con quái vật lúc này chuyển hướng sang Tần Nhã, vứt một nắm cát về phía Trần Khiêm.
Nó lướt người, bổ về phía Tần Nhã.
Rõ ràng là con thú này vô cùng thông minh, biết chơi trò dương đồng kích tây.
Huống hồ Trần Khiêm cũng không ngờ nó lại chuyển sang bắt Tần Nhã.
Đợi tới lúc hoàn hồn trở lại, Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết đã bị bắt mất rồi.
VútI Trần Khiêm tức tốc phóng Phá Quân ra.
Một bóng đen lướt qua, đâm thẳng vào ngực con thú nhưng nó vẫn khỏe như vâm.
Nó nhảy tới một cồn cát khác, trong tích tắc, Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết đã không thấy tăm tích.
“Tiểu Nhãt”
'Trân Khiêm vô cùng lo lắng, không dăn lòng được mà hô lên một tiếng.
Nhưng con súc sinh này đã sớm mượn bóng đêm mà chạy trốn mất.
Con này khát máu cực kì, nếu hai người Tân Nhã rơi vào tay nó, làm gì còn đường sống nào nữa?
“Phải làm sao bây giờ? Tiểu Nhã và Mộng Tuyết đã bị bắt đi rôi sao?”
Người trong đội khảo sát căng thẳng khóc lóc. Còn Trần Khiêm, đi về hướng ông Bàng đang quỳ rạp Nhấc bổng ông ta lên.
“Tôi hỏi ông, ông có biết con súc sinh kia sống ở đâu, thường xuất hiện ở đâu không?”
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Tôi... tôi không biết. Cậu định làm gì? Chính cậu đã kích động Sơn Dương bà bà, nó tức giận lên sẽ giết người đó!”
Ông Bàng nói.
“Được, giết người? Thế thì tôi sẽ giết cả ông luôn!”
“Người thanh niên trẻ, đừng sốt ruột!”
Giáo sư Dương vội vàng tới khuyên ngăn Trần Khiêm.
Sau đó hỏi ông Bàng:
“Ông anh này, cậu thanh niên này có bản lĩnh giết chết con quái vật đó, hơn nữa, nó cũng đã bắt người trong đội chúng tôi, là hai mạng người đó!”
Giáo sư Dương nhẹ nhàng nói.
“Vi vậy, nếu anh biết con súc sinh đó sống ở đâu hãy nói cho chúng tôi biết, nếu không muộn mất, hai đứa trẻ kia sẽ không thể cứu được!”
“Tôi có thể nói... nhưng mà cậu bỏ tôi xuống trước đất"
Ông Bàng nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Trần Khiêm cảm thấy cực kì đáng sợ.
Trần Khiêm nhướng mày, sau đó thả ông ta xuống.
Ông Bàng vừa chỉnh đốn lại quần áo vừa nói: “Tôi chỉ là nghe người ta kể rằng, đi trên sa mạc tuyết đối không được lại gần miệng giếng ở Vạn Sa Lĩnh, nơi đó là cấm địa, ai mà lại gần đó sẽ bị Sơn Dương bà bà ăn thịt. Có lẽ nơi đó chính là địa bàn của Sơn Dương bà bà. Chỉ có điều, Vạn Sa Lĩnh ở đâu thì không ai biết, trước đến giờ không ai nhìn thấy nó mà sống sót trở về!”
“Vạn Sa Lĩnh?” Trần Khiêm lẩm nhẩm.
Sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn ngôi sao Bắc Đẩu trên bầu trời đêm.
“Tôi biết nó ở đâu!” Sau đó anh lập tức chạy về hướng đó.
Một người thần bí đã đưa cho anh một tấm bản đồ, có đánh dấu vị trí của Vạn Sa Lĩnh.
Trần Khiêm chỉ cần đi theo nó, sẽ không khó để tìm ra.
“Anh trai, đợi chúng tôi với!” Vài người trong đoàn du lịch ở tại đây đã cảm thấy vô cùng sợ hãi rồi, chỉ khi theo bên cạnh anh mới có cảm giác an toàn.
Bọn họ đều đuổi theo Trần Khiêm...
Danh Sách Chương: