Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì khi nạp tiền vào thẻ hội viên, ngoài việc mua quần áo ra thì không thể làm gì được nữa.
Ai bảo Trần Khiêm khoe khoang!
Nhưng lòng bà ta vẫn rất kích thích, hơn nữa còn bị sốc, từ lúc nào mà Trần Khiêm này lại giàu có như vậy?
Lập tức chẳng còn tâm trạng dạo phố mua sắm nữa.
Mạnh Xán cũng vậy, bản thân cô ta mua một bộ quần áo hơn tám mươi nghìn đã phải cân nhắc đắn đo thật lâu, nhưng Trần Khiêm mà cô ta khinh thường đã nạp thẳng bảy triệu sáu trăm nghìn!!!
Mạnh Xán chán nản ra ngoài.
Mà lúc này, đúng lúc Tân Nhã bước ra từ cửa hàng bên cạnh.
Thấy tâm trạng chán nản, hoang mang lo sợ của Mạnh Xán thì cười nói:
“Này, Xán Xán nhà ta sao thế này? Mua đến mức buồn bã luôn rồi hả?”
Mạnh Xán hít một hơi thật sâu: “Tiểu Nhã, cậu có tin vào số mệnh không?” “Hả? Số mệnh gì?”
“Thì là có một người vốn dĩ rất nghèo nhưng bỗng dưng lại trở nên rất giàu, rất rất giàu!”
Mạnh Xán sốt ruột hỏi.
“Rốt cuộc là cậu sao vậy?”
“Ban nấy tớ... tớ gặp Trần Khiêm!”
“Cậu gặp Trần Khiêm hả?”
Ngay lập tức, Tân Nhã sốt ruột.
“Đúng vậy, Trần Khiêm! Tiểu Nhã cậu không biết đâu, Trần Khiêm của bây giờ... Hình như không giống trước kia nữa. Lúc trước, cậu ta là người nghèo nhất lớp tớ, lúc đó mọi người đều bắt nạt câu †a, nhưng bây giờ thì, hình như cậu ta rất giàu? Cậu biết chuyện này không? Cậu ta không còn là thằng
nghèo thời cấp ba nữa rồi!"
Tân Nhã nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Trần Khiêm.
Mới gật đầu nói trong vô thức: “Tiền của Trần Khiêm, nhiều đến mức cậu không thể tưởng tượng nổi!"
“Hả? Tiểu Nhã, cậu nói gì?”
Mạnh Xán không nghe rõ.
“Hả? Tớ... Tớ có nói gì đâu!”
Tân Nhã bừng tỉnh lại, lắc đầu.
“Cậu đừng nghĩ nhiều, sau này cậu đối xử tốt với Trần Khiêm hơn là được, dù sao hai người cũng là bạn mà”
Tân Nhã nói.
“Ừ ừ, Tiểu Nhã, đúng vậy, ban nấy Trần Khiêm làm tớ thấy rõ một phương diện khác của cậu ta, đặc biệt là lúc quẹt thẻ, cực kỳ nam tính, xem ra sau này, tớ phải đối xử với cậu ta tốt hơn!”
Mà Tân Nhã vừa thấy khóe miệng mỉm cười của Mạnh Xán, lòng hơi hụt hãng.
“Đúng là tức muốn chết, tức muốn chết!”
Trên đường trở về, Quách Như đấm thật mạnh vào tay lái.
“Sao con trai của người phụ nữ ấy lại giàu như vậy, bảy triệu tám trăm nghìn, cậu ta lấy đâu ra? Trúng số hả?”
Quách Như càm ràm suốt đường đi.
Đa số mọi người đều giống nhau, chẳng ai hy vọng đối thủ của mình trở nên mạnh mẽ.
“Đúng đó, bảy triệu tám trăm nghìn, dù là đối với chúng ta mà nói, cũng là một khoản tiền không nhỏ, chị dâu, nhưng chị có thấy không, thằng nhóc đó tiêu tiền không hề chớp mắt!”
Mợ Hai cũng nói.
“Bác Cả, mẹ, thím Ba, vốn dĩ con cứ nghĩ lần đầu tiên gặp Trần Khiêm là anh ta đang ra vẻ, cố tình khoe khoang nhưng bây giờ xem ra, những chuyện xảy ra ở quán bar đêm qua, có thể là thật!
Lúc này, một cô em họ nói.
“Là sao? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì ở quán bar?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK