“Người xưa chính là như thế, nhất là những người đã thành công thì rất thích khắc những chuyện không bình thường lên trên bia mộ, ví dụ như cuộc khởi nghĩa Lưu Bang chém Bạch Xà vân vân, nhưng tôi rất kính phục trí tưởng tượng của mấy người thời đó, chẳng phải căn nhà bay bằng đồng kia mà ông ấy nói, chính là con thuyền khổng lồ bay lên trời trong khoa học viễn tưởng à? Ha ha”
Dương Thiên Hoa cười nói.
“Ừm, quả thật có chút hoang đường, nhưng nó càng làm nổi bật sự đặc biệt của ông ấy.”
Cổ Vũ Tiêu cũng nói.
Còn Trần Khiêm thì im lặng không nói gì.
Sau đó Trần Khiêm lại trò chuyện với Dương Thiên Hoa một lúc, sau khi hiểu rõ gần hết mọi chuyện rồi thì sai người tiễn ông Dương ra về.
“Tôi về phòng trước đây, mọi người cũng nên đi nghỉ sớm đi, tôi tính ngày mai chúng ta phải lên đường xuất phát đó”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
Cổ Vũ Tiêu gọi Trần Khiêm lại: “Đợi đã, sao lúc nấy anh không nói gì thế? Cũng không phát biểu ý kiến của mình, có phải anh đang có chuyện gì đúng không?”
Thật ra Cổ Vũ Tiêu là một cô gái rất tinh tế, nên hỏi anh ngay lập tức. “Tôi đã chú ý tới lúc ông Dương kể về ngôi nhà bay, mí mắt anh có giật, chắc chắn trong lòng anh có chút cảm ứng gì đó.”
“Cô rất thông minh, nếu tôi nói người may mắn sống sót trong câu chuyện lúc nãy kia, không phải là trong truyền thuyết, mà là sự thật, cô có tin không?”
Trần Khiêm nói.
“Thật sao?”
Cổ Vũ Tiêu sửng sốt.
“Ừm, thật đó, hình như chuyện này còn phiền phức hơn tôi nghĩ.”
Trần Khiêm chỉ để lại một câu nói rồi quay về phòng. Còn Cổ Vũ Tiêu thì đứng ngơ ngác tại chỗ.
Đêm khuya, trong tiếng gió biển gào thét, Trần Khiêm đang ngồi yên tĩnh trên giường.
Anh đang nghĩ đến những phát hiện mới vào tối nay. Dựa theo lời nói của người may mắn sống sót đó, quả thật có một cô gái rất lợi hại đã xuất hiện, đồng thời tám người kia đều bị cô ấy nổi giận giết chết.
Cô ấy là ai chứ? Rốt cuộc “thức tỉnh” mà cô ấy nói có nghĩa là gì?
Nhưng nghe hàm ý trong câu nói đó có vẻ như cô gái đó rất tức
Hơn nữa tiếng la hét thảm thiết trong căn nhà bay đó, đã làm người này khắc sâu vào ký ức, chẳng lẽ là toàn bộ người bị Hội Thái Dương bắt đi đều ở trong này?
Nếu vậy thì Mộc Vũ và chú Hai?
Trần Khiêm chỉ nghỉ ngờ chứ chưa chắc chắn.
Còn cô gái mặc đồ trắng kia có lẽ cuối cùng đã bị lão ăn mày thần bí thu phục rồi.
Bởi vì Trần Khiêm biết câu chuyện phía sau, mấy. người lão ăn mày đó sẽ thuận lợi lên đường, sau khi giết chết một con rồng lớn bị thương, sẽ mai táng quan tài của nữ thần tiên đó.
Đồng thời thuận lợi trở về. “Cung Hải Vương!”
Cuối cùng, Trần Khiêm nói thầm ba chữ, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết.
Biển động đã ngừng lại, nhưng gió biển vẫn thổi rất lớn.
Danh Sách Chương: