Lại nói đến Trần Khiêm, diễn với Tân Nhã cũng tàm tạm.
Còn Tần Nhã, chắc là đã lừa được ba mẹ rồi.
Cho nên lúc này, nếu diễn nữa Trần Khiêm cũng thấy rất gượng, nên tìm một cái cớ muốn chuồn đi.
“Ba mẹ, con đi tiễn cậu ấy, hai người cứ ngồi đây nhé!”
Tân Nhã thân mật khoác tay Trần Khiêm, hai người cùng nhau ra ngoài.
Lúc ra đến cổng khách sạn.
Trần Khiêm nói: “Trả điện thoại cho tôi!”
Ban nấy, Trần Khiêm cứ nhìn điện thoại nói chuyện, vì để thể hiện sự thân mật giữa hai người,
cho nên Tần Nhã đã lấy điện thoại của Trần Khiêm.
Để anh đừng chơi điện thoại nữa mà tập trung nói chuyện với người nhà mình.
Trần Khiêm cũng không nói gì. Sau đó thì vừa trò chuyện vừa ăn cơm.
Cũng chỉ có chút chuyện này thôi.
“Cậu nói giọng gì thết
Tân Nhã khoác tay Trần Khiêm, để điện thoại vào tay Trần Khiêm.
“Sao lại tắt điện thoại tôi?” Trần Khiêm cạn lời, muốn rút tay ra.
Nhưng Tần Nhã sống chết không chịu buông, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bướng bỉnh.
Mặc dù đã nói sau hôm nay sẽ không còn quan hệ gì với Trần Khiêm nữa, sau này chỉ là bạn bình thường thôi, nhưng sao Tân Nhã có thể cam tâm được đây!
Còn Trần Khiêm cũng không muốn cứ lăng nhằng như vậy.
Cho nên biểu hiện lúc này rất quyết liệt. “Tôi không thả!”
Tân Nhã nói.
“Trần Khiêm!”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, Trần Khiêm ngẩng đầu lên, cả người đứng sững.
“Mộc Vũ? Cậu... Cậu về lúc nào vậy?”
Trái tim Trần Khiêm như rơi xuống hố băng. Gặp Tô Mộc Vũ đương nhiên anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Chỉ là cảnh tượng bây giờ khiến cho Trần Khiêm vô cùng gượng gạo.
“Cậu đang làm gì?”
Danh Sách Chương: