Trần Khiêm đã tìm Dương Hạ hai ngày rồi.
Trong hai ngày này, Trần Khiêm cũng suy nghĩ xem cuối cùng Dương Hạ đã trở thành người thế nào.
Đúng vậy, cho dù Dương Hạ nhắm vào mình và làm những chuyện quá đáng đó.
Nhưng chỉ làm Trần Khiêm thấy tức giận, còn nói đến hận thì không hề.
Anh tự nhắc đi nhắc lại bản thân mình, cô ta đã không còn là Dương Hạ của thời năm nhất năm hai nữa, cô ta đã thay đổi rồi.
Mình không cần phải khách sáo với cô ta.
Nhưng đến tận lúc này, mỗi khi Trần Khiêm muốn nhẫn tâm với Dương Hạ thì anh lại không thể nhãn tâm nổi.
Lúc nào cũng nghĩ đến những tháng ngày hai người bên nhau, lúc đó mình nghèo như vậy nhưng cô ta không hề khinh mình.
Dù sao thực lực bây giờ của Trần Khiêm, triển khai việc trả thù hai chị em cô ta, là một chuyện quá dễ dàng.
Nói đến Dương Lộ đi, hôm nay mình hoàn toàn có thể dạy dỗ cô ta, thậm chí làm cô ta tàn phế cũng không thành vấn đề.
Nhưng Trần Khiêm không làm được.
Mà Dương Hạ thì tất nhiên cũng thấy Trần Khiêm.
Cô ta cười mỉa, nhìn thoáng qua Trần Khiêm rồi
quay sang chỗ khác.
Dưới sự chỉ dẫn của Tề Vĩ, bước đến chỗ ghế đầu.
“Sao các cậu còn đứng đây ngơ ngác làm gì? Chỗ của các cậu ở kia kìa, tất nhiên, nếu cậu Trần cứ khăng khăng muốn ngồi đây thì tôi cũng không cấm cậu được, ha hai”
Tê Vĩ nhìn Trần Khiêm cười mỉa nói, chỉ vào ghế làm nền bên cạnh ghế đầu.
Đối với người khác thì chỗ đó cũng chẳng sao cả, mà ngược lại còn thấy tự hào.
Nhưng đối với Trần Khiêm thì lại có nghĩa khác, rõ ràng là xem thường anh.
Điều này làm những người cùng phe mới Trần Khiêm đều xoa tay hầm hè.
Mà những doanh nhân nổi tiếng của Kim Lăng và những nơi khác thì cười mỉa nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trần Khiêm không ngốc, hiển nhiên đã rõ ý đồ của chuyện hôm nay.
Nhằm vào mình, rất nhiều người đã nương nhờ nhà họ Long.
Thậm chí những người ban nãy mới vừa thân thiện hỏi thăm mình mà bây giờ ngoảnh mặt làm ngơ.
Mà giờ phút này, Dương Hạ và Long Thiếu Vân đã ngồi xuống.
Dương Hạ mỉm cười nhìn Trần Khiêm.
Ánh mắt đó giống đang nói, cảm giác bị người †a sỉ nhục có thoải mái không?
“Tê Vĩ, tôi thấy ông!”
Hoàng Vĩnh Hào tức đến mức mặt xanh mét, lập tức muốn đánh nhau.
Bị Trần Khiêm ngăn cản.
Chuyện hôm nay, Trần Khiêm cũng không muốn xử lý quá lỗ mãng.
Sau đó chuẩn bị bước sang bàn làm nền.
“Hừ, còn muốn đánh tôi! Có vài người đúng là không có da mặt nên không biết xấu hổi”
Tê Vĩ cười mỉa nói. Muốn nói người này mặt dày thì...
Lập tức nhìn sang Trần Khiêm nói: “Cậu Trần, nào nào nào, tôi dẫn cậu sangl”
Nhóm Trần Khiêm mới vừa đến bàn bên cạnh.
Trần Khiêm mới vừa chuẩn bị ngồi xuống.
Bỗng dưng Tề Vĩ lại nói thật lớn: “Ngại quá cậu Trần, chỗ này tôi để lại cho một doanh nhân khác, cậu không thể ngồi được!”
“Phụt!”
Một vài doanh nhân bật cười thành tiếng.
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, lại chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh.
“Ngại quá cậu Trần, trùng hợp ghê, chỗ này tôi giữ cho một doanh nhân khác rồi!”
Danh Sách Chương: