Lý Mộc Mộc ngạc nhiên muốn rớt cằm, cô ấy vô cùng ước ao và đố kị với thể chất đặc biệt của Trần Khiêm.
Chẳng phải vậy sao, vào ngày hôm qua, cũng chính là ngày từ sáu từ lúc bị thương, anh đã có thể xuống giường rồi.
Nhưng dù sao thì thương nặng mới lành, cơ thể của anh vẫn còn rất yếu.
Ông chú mới sáng sớm đã vào trong núi hái thuốc cho anh. Hã𝙮 𝘁ì𝑚 đọc 𝘁rang chính ở _ Тrù𝑚Тr𝗎𝙮ện﹒Vn _
Mấy ngày nay sau khi tỉnh lại, anh cũng không rõ có phải do ông chú đã cứu mạng mình hay không.
Mà mỗi khi thấy ông ấy, anh đều có cảm giác rất thân thiết.
Còn về việc Lý Mộc Mộc từ đâu mà tới, cô ấy không nói với anh, anh chỉ biết cô ấy đi theo ông chú đã được. hai năm rồi.
Ông chú lại càng bí ẩn hơn, tại sao ông ấy lại lại đột nhiên xuất hiện rồi cứu mình, việc này thì càng khó mà biết được.
Anh cũng thử hỏi qua vài lần, ông chú đều lảng tránh không trả lời, Trần Khiêm cũng không dám hỏi lại nữa.
Ông ấy chỉ dặn Trần Khiêm yên tâm mà dưỡng thương.
Trần Khiêm nghe lời ở lại khu nhà cũ này.
Cô bé con tên là Hinh Hinh, qua lại mấy ngày, Trần Khiêm cũng quen thân vô cùng, cô bé là con gái của anh hai Lý trong khu nhà, vừa đáng yêu lại vừa lương thiện.
Khi còn bé ốm nặng một trận và đựơc ông chú cứu.
Cho nên đã nhận ông ấy làm ba nuôi.
Ngày thường cô bé vẫn hay chạy qua nhà ông chú chơi.
Công việc lau mặt mỗi ngày cho Trần Khiêm đều giao cho bé Hinh Hinh đảm nhiệm.
Cô bé còn mang theo rất nhiều đồ ăn cho Trần Khiêm.
Dĩ nhiên, đa số đều là mấy thứ đồ ăn vặt như kẹo sữa thỏ trắng gì đó.
"Tạm biệt Hinh Hinh!"
Trần Khiêm vẫy tay chào cô bé.
Bé Hinh Hinh vừa vẫy tay vừa chạy về nhà, cô bé mới lên lớp mẫu giáo nhỡ ở trường.
"Đợi lúc bé Hinh Hinh lớn rồi chắc chắn sẽ là mỹ nhân, xem cô bé đáng yêu biết bao!"
Lý Mộc Mộc cười nói. "Ừ, giống cô vậy, sau này lớn cũng sẽ là mỹ nhân cả!" Trần Khiêm cười cười.
Sau đó chợt ho dữ dội một trận, anh vội dùng mảnh khăn trắng che miệng.
Máu tươi nhuộm đẫm khăn trắng.
"Vết thương của anh vẫn chưa khỏi, vẫn nên ít xuống giường hoạt động thôi, kẻ dị nhân này!"
Lý Mộc Mộc mím môi, giọng nói tràn đây ghen tị.
Sau đó ánh mắt chợt dừng lại ở ngực Trần Khiêm, đôi mắt to như dính chặt ở đó không hề di chuyển.
Này khiến Trần Khiêm hoảng rồi: "Cô nhìn chằm chằm ngực của tôi làm gì?"
"Biến đi, tôi đang nhìn miếng ngọc của anh thôi, hình như nó vừa phát sáng thì phải, đã thứ mười mấy rồi, từ lúc anh hôn mê đến giờ, sáng tối mỗi ngày nó đều đúng giờ lóe sáng một hồi.
Lý Mộc Mộc trợn trừng mắt liếc Trân Khiêm, sau đó cô ấy chỉ tay vào miếng ngọc bội hình tròn trên ngực Trần Khiêm nói.
"Lại phát sáng sao?"
Trần Khiêm cúi đầu nhìn.
Đã nhiều ngày nay, ngọc bội luôn tỏa sáng theo một quy luật nhất định.
Thế nhưng nó biểu hiện cho cái gì, Trần Khiêm lại không biết.
Chắc chắn không phải chuyện thường, mấy lần trước tính mạng rơi vào nguy nan, tất cả đều nhờ có ngọc bội trợ giúp, đến lần lần gặp phải Hắc Tướng vừa rồi ngọc mới mất linh.
Danh Sách Chương: