Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng xe cứu thương càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, mà Phương Di đả cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mờ.
“A Tam...”
“Sao vậy?” Trên chuyến tàu cao tốc phổ thông.
Chàng trai đang tựa vào cửa sổ chợt ôm ngực, rùng mình một cái.
Cô gái lập tức quan tâm hỏi.
“Không sao, tự dưng ban nãy tim tớ đập nhanh, lạ quát”
Chàng trai cười gượng.
Sau đó nhìn về phía cô gái: “Đúng rồi, cậu lấy cái này đi, quay về Kim Lăng, cậu hãy sắp xếp ổn thỏa, tìm một công việc trước, tiền trong thẻ đủ để cậu sống thoải mái cả đời!"
Chàng trai đưa cho cô gái một tấm thẻ ngân hàng.
“Tiểu Khiêm, tớ không cần cái này, bây giờ cậu đang rất cần tiền, tớ tìm việc rồi, cuộc sống khá thoải mái!”
Mà cô gái này không phải ai khác, tất nhiên là Mã Hân Nhiên.
Ngay lập tức, Mã Hân Nhiên vội vã trả thẻ lại cho Trân Khiêm.
“Đúng đó Tiểu Khiêm, cháu còn cần tiền hơn cô và Hân Nhiên nữa. Cháu đã cứu mạng cô, nếu đưa thì đáng lẽ là cô phải đưa cho cháu mới đúng!”
Mẹ của Mã Hân Nhiên cũng nói.
*À, không sao đâu ạ, sau này cháu cũng không cần phải dùng tiền nhiều, đã làm nhiều chuyện thế này... Ha hai
Trần Khiêm cười gượng.
“Sao vậy Tiểu Khiêm? Hơn nữa, cậu còn chưa nói cho tớ nghe, tại sao cậu lại không còn quan hệ gì với nhà họ Trần nữa?”
Mã Hân Nhiên lo lắng nói.
“Không sao, chuyện này cậu không nên biết thì hơn!”
Trần Khiêm vỗ nhẹ đầu Mã Hân Nhiên.
Lần trở lại Kim Lăng này, ngoài việc Trần Khiêm muốn thăm lại người quen cũ, anh còn muốn làm một chuyện...
Đối với anh mà nói, tiền là một sự trói buộc.
Nghĩ lại, cuộc sống kỳ diệu thế đấy.
Lúc trước, đi xe lửa đến Kim Lăng, anh đã từng cho rằng mình có thể nhìn cuộc sống đại học bằng một thái độ khác.
Không còn giống như thời cấp hai cấp ba, lúc nào cũng tự ti vì không có tiền.
Nhưng khi đến đại học rồi mới phát hiện, thì ra không có tiền thì ở đâu cũng giống nhau.
Lúc đó, anh khao khát mình có tiền. Có tiền, nhất định anh sẽ sống cho ra sống, đi đến đâu cũng có người nịnh bợ.
Rồi sau đó, bỗng dưng có tiền nhưng Trần Khiêm phát hiện anh không thể làm một người lúc nào cũng ra vẻ khoe khoang ở khắp nơi được.
Bởi vì cái khao khát ấy không còn nữa, anh vẫn muốn có cuộc sống giản dị bình yên, tiếp tục yêu Tô Mộc Vũ, rồi sau đó kết hôn, sinh hai đứa con, tốt nhất là một trai một gái, sống cuộc đời không cần phải lo nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK