Sau đó, Trần Khiêm đưa Thẩm Phiêu Phiêu rời đi. Nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, trong lòng Vạn Tuyết xuất hiện một loại kích động không sao giải thích được.
Nếu một lần là trùng hợp, hai lần cũng là trùng hợp, vậy bây giờ là lần thứ ba, cũng trùng hợp sao?
Nhưng nếu người mình thích không phải cậu Lý mà là người bình thường trước mắt này.
Vậy thì có rất nhiều khía cạnh không nói rõ được.
Lòng Vạn Tuyết rối bời.
“Người này không hề tâm thường!”
Lúc này, đột nhiên bác Bạch nói.
“Hả? Bác Bạch, bác có ý gì?”
Vạn Tuyết biết, bác Bạch cũng là một cao thủ, nhưng vẫn chưa thể bước vào được cảnh giới tu chân trong truyền thuyết mà thôi.
Lúc này cô ta mới ngạc nhiên hỏi.
“Lẽ nào vừa rồi cô chủ không để ý sao?”
Vẻ mặt bác Bạch nghiêm túc nhìn bóng lưng Trần Khiêm, trang trọng nói.
“Để ý cái gì?”
“Con bò yêu đó vô cùng hung tàn, ngay cả cậu Lý và †u sĩ Mạc cũng không phải đối thủ của nó. Vừa rồi, nó vốn có thể tàn sát khắp nơi, thậm chí cô chủ cũng đã gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ngay giây phút quan trọng, con yêu thú này lại dừng lại!”
Bác Bạch nói.
“Đúng đúng đúng, Tiểu Tuyết, vừa rồi cậu không kịp nhìn, con yêu thú đó chẳng những không bước lên phía trước mà tớ thấy bộ dạng nó giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm vậy!”
Tú Tú cũng vội nói.
Trong lòng Vạn Tuyết càng ngạc nhiên hơn.
“Ý của mọi người là, con bò yêu đó sợ người tên Trần Khiêm này nên mới bỏ chạy, vì vậy chúng ta mới may mắn thoát nạn?”
Vạn Tuyết tò mò hỏi.
Sao có thể chứ, trông Trần Khiêm này thật sự rất bình thường.
Nói thật. Ban đầu, khi cho rằng Trần Khiêm chính là người mà mình sẽ yêu theo lời thầy bói, thực ra trong lòng Vạn Tuyết có hơi xem thường Trần Khiêm.
Nói thế nào nhỉ.
Con gái mà, trong lòng mỗi cô gái đều sẽ có những kỳ vọng nhất định về người mà mình yêu.
Đặc biệt là lời thầy bói kia nói đó còn khiến cho mình càng kỳ vọng cao hơn.
Nhưng khi gặp được lại khác xa so với kỳ vọng của mình thì khó tránh khỏi cảm giác hụt hãng trong lòng.
Tất nhiên cũng không nói tới hứng thú nữa.
Rất rõ ràng, nếu là Trần Khiêm thì sẽ khiến mình hơi thất vọng.
Cho nên, bản năng của Vạn Tuyết sẽ hơi bài xích nếu Trần Khiêm trở thành người mà mình yêu.
“Tôi vẫn khó mà tin được anh ta là người đuổi con bò yêu này, tôi nghĩ bên trong chắc chắn có một số nguyên nhân khác..."
Vạn Tuyết nói tiếp: “Nhưng cho dù có nói thế nào thì vẫn phải cảm ơn cô gái vừa nãy, nếu không nhờ cô ấy thì thật sự khó mà lường được chuyện sẽ đi về đâu!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Tuyết ửng đỏ, khẽ nói.
Đồng thời cô ta cũng thấy hơi hứng thú với Trân Khiêm.
Chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Bác Bạch chỉ nói một câu rằng chắc nhìn nhầm rồi không nói gì nữa.
Sau đó, rõ ràng người nhà họ Vạn nghe được chuyện này nên rất nhiều cao thủ ở phía sau được cử đến, một mặt là để bảo vệ Vạn Tuyết, mặt khác là dốc toàn lực để tìm ra tung tích của con bò yêu kia.
Bởi vì buổi lễ dưới lòng đất sắp bắt đầu nên người nhà họ Vạn rất coi trọng.
Lại nói đến Trần Khiêm.
Sau khi Trần Khiêm rời khỏi sơn trang Hộ Long thì quay về nhà họ Thẩm.
Vừa về thì thấy một nhóm người rời khỏi nhà họ. Thẩm với vẻ mặt khinh thường.
Thẩm Thiên Canh tiễn bọn họ ra, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ ngượng nghịu.
Hỏi ra mới biết.
Hóa ra những người vừa rồi là quản lý cấp cao của nhà họ Vạn.
Thẩm Thiên Canh được Trần Khiêm sắp xếp lo việc vé vào cửa bữa tiệc dưới lòng đất.
Đương nhiên Thẩm Thiên Canh vô cùng nghiêm túc, còn đặc biệt mời người của nhà họ Vạn đến để kiểm tra lý lịch.
Kết quả, người của nhà họ Vạn hoàn toàn không. xem nhà họ Thẩm ra gì, chuyện vé vào cửa thì khỏi nghĩ tới nữa.
Cho nên mới có cảnh tượng vừa rồi.
Danh Sách Chương: