Liêu Hồng thẹn quá hóa giận, định xông lên đánh nhau với Bạch Tiểu Phi nhưng bị anh ta tát một phát.
Khóe miệng rỉ máu.
Thật sự là cô ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, hôm nay Bạch Tiểu Phi uống nhầm thuốc à?
Thấy mọi người đều nhìn mình băng ánh mắt khó tin, Liêu Hồng không chịu nổi.
Mà Bạch Tiểu Phi vẫn muốn đánh tiếp.
Đúng lúc này, điện thoại của Liêu Hồng bỗng đổ chuông. Số gọi đến hiển thị là Đầu To.
Hai mắt Liêu Hồng sáng ngời, cô ta lập tức bắt máy.
"Đầu To, anh con mẹ nó mau tới cứu tôi, nếu còn không tới thì cậu chủ của các anh sẽ không gặp được tôi nữa đâu!"
Liêu Hồng khóc lóc.
"Vâng, chị Liêu, có người gọi điện cho tôi rồi. Bây giờ chị đưa điện thoại cho cậu Bạch nhé?"
Đầu To bên kia lạnh lùng lên tiếng. Đưa cái rằm! Liêu Hồng lập tức ấn loa ngoài trước mặt mọi người.
"Chào cậu Bạch! Phải chăng trong chuyện này có hiểu lầm? Cậu biết rõ chị Liêu là người phụ nữ của ai mà."
Đầu To nói.
"Tôi đếch quan tâm Từ Vệ và cô ta có quan hệ gì. Tôi nói cho anh biết, cho dù là người phụ nữ của Từ Hải Sơn thì hôm nay tôi cũng đánh!"
Thật nực cười, đám Bạch Tiểu Phi bọn họ biết rõ chị gái của Trần Khiêm là Trần Hiểu lợi hại cỡ nào, bọn họ không biết phân biệt nặng nhẹ chắc?
Nói thẳng ra, nếu như hôm nay chủ tịch Trần Hiểu ở đây thì không chỉ đánh người đơn giản như vậy đâu!
"Được, xem ra tập đoàn thương mại Kim Lăng các người không xem tập đoàn Hải Sơn ra gì nhỉ? Cậu Bạch, đúng là Thương mại Kim Lăng các người rất lợi hại, nhưng cậu có thể về nhà hỏi ba mình xem tập đoàn thương mại Kim Lăng mới thành lập mấy chục năm, còn thế lực tập đoàn Hải Sơn chúng tôi đã thành lập bao lâu rồi?"
"Đánh người phụ nữ của cậu Từ chẳng khác gì vả mặt cậu ấy"
Đầu To ở đầu dây bên kia gẵn từng chữ.
"Ha ha, Bạch Tiểu Phi, tôi nói cho anh biết, bạn trai của tôi là Từ Vệ, anh ấy sắp về nước rồi. Nếu anh ấy biết tôi bị đánh thì Thương mại Kim Lăng các người lợi hại cỡ nào cũng phải nể mặt nhà bạn trai tôi. Ba anh chẳng qua chỉ là Lý Chấn Quốc mà thôi, dù ông ta giúp anh cũng phải cân nhắc lợi hại đúng không?"
"Hừ hừ!"
Mà lúc này, Liêu Hồng bắt đầu vênh váo.
Bạch Tiểu Phi không thể tự ý quyết định mấy chuyện này.
Anh ta nhìn Trần Khiêm.
Nếu Trần Khiêm bảo đánh thì chäc chẳn không thành vấn đề, tuyệt đối không sợ.
Nhưng Trần Khiêm chẳng nói chẳng rằng, không biết lấy cây côn điện từ chỗ tên đàn em nào.
Sau đó đi tới dí lên người Liêu Hồng. Xoẹt xoẹtl
Toàn thân Liêu Hồng giật mạnh rồi lập tức ngã xuống, co giật trên mặt đất.
Quả thật có một số chuyện phải nhãn nhịn cho êm xuôi, nhưng vừa nghe người phụ nữ này lôi tập đoàn Hải Sơn ra để đe dọa mình, Trần Khiêm không chịu nổi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Lần trước suýt chút nữa mình đã bị Từ Đại Nguyên đánh cho tàn phế, nói thật này cơn tức này vẫn chưa nguôi.
Hôm nay lại bị Liêu Hồng sỉ nhục. Nếu còn nén giận nữa thì Trần Khiêm chết quách cho rồi!
Dù sao bắt đầu từ Từ Đại Nguyên, anh đã kết thù với tập đoàn Hải Sơn rồi...
Sau khi xử lý xong xuôi, khẳng định là không thể tiếp tục ăn cơm được nữa, Trân Khiêm bèn dẫn Tô Tử Nguyệt rời đi.
Đám người vây xem đều câm như hến.
"Mẹ nó, người này tên là Trần Khiêm nhỉ? Trông tầm thường mà sao ghê gớm vậy, Bạch Tiểu Phi cũng phải xem sắc mặt cậu ta."
"Đúng vậy, tôi cũng đang buồn bực đây! Còn cả Chu Trạch nữa, nghe đồn giàu lắm. Các cậu xem dáng vẻ cậu ta liều mạng vì tên Trần Khiêm tầm thường kia đi!"
"Các cậu có bị ngu không? Còn luôn miệng bảo người ta tầm thường. Lễ nào các cậu vẫn chưa phát hiện chân tướng?
Cậu ta họ gì?"
"Trần Khiêm chắc chắn họ Trần rồi. Ôi đệch, chẳng lẽ là..."
Danh Sách Chương: