“Mẹt Đừng mài!”
Trịnh Duyệt thấy cảnh này thì như đần ra! Vội trừng lớn mắt, lên tiếng ngăn lại.
Nhưng đã quá muộn, nước đã hắt ra mất rồi. Trần Khiêm cũng tránh không kịp.
May mà không trúng mặt anh, cốc trà chỉ hắt trúng người Trần Khiêm.
Bỗng chốc làm cho Trần Khiêm ướt như chuột lột, cả người toàn là lá trà.
“Hừ, loại người như cậu mà cũng xứng với con gái tôi sao, cút được bao xa thì cút ngay đi!”
Mẹ của Trịnh Duyệt tức giận ném thẳng cốc trà xuống đất.
Bà ta làm như vậy chính là đang phát một tín hiệu.
Để nhà họ Giang biết, nhà họ Trịnh cũng rất thành tâm thành ý.
Còn tên nghèo Trần Khiêm này sống chết thế nào, bà ta lười phải quan tâm.
“Hừ, đáng đời, Trần Khiêm, cậu ngẩng đầu lên đi, tôi chụp cho cậu tấm hình, để mọi người trong khoa chúng ta đều biết, Trần Khiêm cậu là một tên tầm thường khiến người ta kinh †ởm! Hahal”
Giang Vi Vi cười hả giận.
Khóe miệng của mấy người nhà họ Giang cũng mang theo ý cười.
Trần Khiêm hoàn toàn không ngờ mẹ của Trịnh Duyệt sẽ làm như vậy.
Trước mặt nhiều người như vậy mà hät nước trà vào mình, phải coi thường mình cỡ nào mới có thể làm được vậy. chứ?
Trần Khiêm cẩn thận gỡ lá trà trên người mình.
Vừa liếc mắt nhìn một lượt tất cả những người có trong phòng.
Đặc biệt là Giang Vi Vi.
“Vi Vi, có phải cậu cảm thấy tôi rất nghèo không, nếu có một ngày cậu phát hiện tôi chẳng những không nghèo mà còn vô cùng giàu có thì cậu sẽ làm thế nào?”
“Cả mấy người nữa, cũng chê nghèo ham giàu quá rồi, không xem người ta là con người sao? Các người xuất sắc cái gì chứ? Nếu các người biết, trong mắt tôi các người mới thực. sự là kẻ nghèo, vậy lúc đó các người sẽ làm thế nào?”
Trịnh Duyệt cho rằng Trần Khiêm sẽ nổi giận, nhưng không ngờ giọng của anh lại vô cùng bình tĩnh.
“Ha ha hai”
“Trần Khiêm, cậu là thăng ngu à, cậu muốn tiền đến phát điên rồi hả, cậu còn vô cùng giàu có, tôi nhổ vào! Mấy lời này cũng để tôi ghi âm lại cho cậu đi, để mọi người thấy cậu xấu hổ đến thế nào!” Giang Vi Vi ôm bụng cười giễu cợt.
“Trịnh Duyệt, đây là bạn trai em tìm à? Haha, còn xem cậu ta là người? Em nhìn cậu ta đi, thế mà giống con người à? Nghèo đến mức như thế, loại người này chết trên đường mới tốt, nghèo một thời thì nghèo luôn một đời, cả đời này cậu ta cũng không khá lên nổi đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy! Xem cậu ta mặc cái thứ gì vậy chứ? Duyệt Duyệt, cô biết là có thể cháu nhất thời không hiểu chuyện, cô cũng hiểu mà, thế này đi, chú Giang của cháu không dễ gì mới kiếm được ba tấm vé vào sơn trang chơi, chẳng phải hôm nay sơn trang suối nước nóng tổ chức hoạt động sao, để Tử Kiều với Vi Vi đi với cháu, mấy đứa đi dạo đi, ha ha, cũng may trước đây Duyệt Duyệt là quản lý ở sơn trang suối nước nóng, cháu dẫn Tử Kiều với Vi Vi đi dạo là tốt rồi!”
Lúc này mẹ của Giang Tử Kiều cũng lên tiếng. Giải quyết thế này rất tốt.
“Cháu...”
“Đi đi, không cần lo cho tôi!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói, Trịnh Duyệt muốn lắc đầu nhưng nghe giọng điệu của Trần Khiêm thì bị dọa nên không dám từ chối.
Trần Khiêm rốt cuộc cũng nhìn rõ, mình muốn trải qua cuộc sống đại học một cách bình thường nhưng hoàn toàn không thể mà.
Luôn có người gây chuyện!
Luôn có người mỉa mail
Đã vậy thì không cần thiết phải nhịn mấy người nữa.
Lúc này, Trần Khiêm thò tay vào túi, muốn lấy khăn giấy ra lau người.
Bịch! Cùng lúc này, chiếc chìa khóa xe Lambor của mình rơi ra ngoài.
Thật sự không phải cố ý làm rơi!
Trần Khiêm cũng không đến mức phải vả vào mặt bọn họ như vậy.
Nên muốn vươn tay nhặt lên.
“Ôi! Lại có cả chìa khóa xe cơ à? Kì lạ quái”
Còn chưa chạm vào thì đã bị Giang Vi Vi nhặt lên trước. Cô ta cầm lên nhìn thật kỹ.
Sau đó phụt một tiếng, cười khẩy.
“Mẹ ơi, chìa khóa Lamborghini đấy, trời ơi, Trần Khiêm, cậu lái Lamborghini à?”
“Haha, chìa khóa này giả đấy, Lamborghini làm gì có kiểu chìa khóa này chứ?”
Giang Tử Kiều mới đầu còn giật mình.
Danh Sách Chương: