Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ kiếp, muốn chết à, mày buông tay ra cho tao!' Ả đàn bà bị túm tóc sắp phát điên. Vùng vẫy định đánh.
Kết quả còn chưa kịp đánh thì mặt đã ăn một cái tát thật mạnh.
“Bốp”, một tiếng vang dội.
Ngay lập tức, ả đàn bà cảm thấy trời đất ngả nghiêng, không phân biệt được đông tây nam bắc, lảo đảo ngã xuống quầy mì bên cạnh, quầy mì bị cô ta hất đổ.
Còn người đánh, chính là Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhìn thấy cảnh tượng này, đúng là tức đến nổ phổi.
Đã từng gặp người phách lối nhưng chưa thấy người nào phách lối đến vậy.
Lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui cho mình, loại đàn bà rắn rết này giữ lại làm gì.
“Mẹ nó, Vân Vân?"
Còn cậu ấm cũng chết lặng, quả thực việc này xảy ra quá nhanh, cậu ấm còn không kịp phản ứng.
Ở Liễu Thành này, người phụ nữ của mình lại bị đánh.
Bị đánh?
Sao lại thế được! Ai dám?
Nhưng sau khi chậm chạp phát hiện ra, cậu ấm giận dữ, trừng mắt nhìn Trần Khiêm:
“Thằng ranh con, mày muốn chết à, dám đánh người phụ nữ của tao? Có biết tao là ai không hả?”
Cậu ấm gầm lên.
Tất cả những người vây xem trên đường đều lùi về phía sau một bước.
Hiển nhiên, rất nhiều người dân địa phương đều biết thân phận của cậu ấm này, hiểu rõ thực lực của anh ta, đó cũng là nguyên nhân tại sao sự việc vừa rồi mọi người giận mà không dám nói gì.
Chàng trai này thấy chuyện bất bình ra tay hào hiệp. nhưng chuyện của cậu Quách không nên quan tâm!
Đúng vậy, cậu Quách, là người có quyền giết người ở Liễu Thành!
Lần trước có người bất cẩn đắc tội cậu Quách, kết quả đêm hôm đó cả nhà bị giết, vô cùng thê thảm!
Người qua đường thầm nghĩ lòng.
“Rõ ràng miếng ngọc này là thật, hơn nữa người ta thật sự có nỗi khổ. Các người đã không thiếu tiền mà còn ép mua ép bán với giá năm mươi tệ, ngang ngược quá rồi đấy! Hơn nữa không mua thì không mua, còn ném ngọc bội của người ta làm gì. Đây là tiền dùng để cứu mạng của người ta! Táng tận lương tâm như vậy, anh nói xem ả đàn bà này có đáng bị đánh hay không?”
'Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“Chồng, chém nó cho em, chém đứt tay chân của nói”
Cuối cùng ả đàn bà ngã xuống đất cũng tỉnh táo lại, lập tức ôm mặt khóc lóc với cậu Quách.
“Hừ, đáng bị đánh à? Mày muốn chết thật rồi, người đâu, chém nó cho tao!”
Cậu Quách lập tức vung tay lên. Chớp mắt, đám vệ sĩ lấy dao phay ra. Chém về phía đầu Trần Khiêm.
Trần Khiêm thấy bọn họ ra chiêu trí mạng, lòng phẫn nộ.
Sát ý tỏa ra nồng nặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK