Lâm Tiểu Phượng nói rất to để người nào đó nghe thấy.
"Được, cô Lâm" Trần Khiêm ở bên kia gật đầu.
Sau khi trò truyện vài câu, Lâm Tiểu Phượng cúp máy.
"Bà... bà gọi điện cho ai thế? Bà bảo ai giúp bà cơ?"
Sắc mặt Đường Lan tái mét.
"Trần Khiêm đó, bà quen cậu ấy hơn tôi mà. Mọi người có biết Trần Khiêm là ai không? Chính là cậu nhóc rút sáu trăm nghìn tiền mặt mà chúng ta bàn luận ngày hôm qua đó. Hiện giờ cậu ấy là bạn tốt của con gái tôi, đối xử với con bé khá tốt."
Nhân viên trong văn phòng đều là người quen, vì vậy Lâm Tiểu Phượng nói chuyện không kiêng dè gì.
"Wow! Rể hiền đó!" Ai nấy đều hâm mộ.
"Bà... bà nói bậy, Trần Khiêm làm gì có bản lĩnh lớn như vậy! Bà đang nói linh tinh!"
Đường Lan hét lên.
Những lời này như từng chiếc gai nhọn đâm vào trái tim bà ta.
"Ha ha, xem như tôi nói bậy đi. Được được được, tôi nói bậy được chưal"
Lâm Tiểu Phượng cười vui vẻ.
Mà Đường Lan thì vô cùng khó chịu.
Một người hơn bốn mươi tuổi, thấy cả danh và lợi đều bị đối thủ cạnh tranh giành mất, hơn nữa còn là tên Trần Khiêm bị mình xem như chó chết
chủ ban cho.
Các cảm xúc hối hận, chán nản, ghen ty cùng dấy lên trong lòng, bà ta bật khóc.
Lại nói tới Trần Khiêm.
Lúc này anh đang ở khách sạn nhận một cuộc điện thoại.
Là Lý Chấn Quốc gọi tới.
"Cậu Trần, tôi muốn nói với cậu hai việc."
Lý Chấn Quốc nói.
"Tổng giám đốc Lý, anh nói đi”
"Việc thứ nhất là tiến độ chuyện miếng ngọc bội kia của cậu. Lão Hứa đã nghiên cứu ra được một số manh mối, tôi lại tìm thêm vài bậc thầy giúp ông ấy làm xác nhận cuối cùng, tin rằng trong một hai ngày tới sẽ có kết quả. Trước mắt chỉ phỏng đoán chất liệu ngọc bội có xuất sứ từ miền tây nam!"
Lý Chấn Quốc trình bày.
"Miền tây nam... Được, vậy thì chờ kết quả cuối cùng. Việc thứ hai thì sao?"
Trần Khiêm rất vui khi nghe thấy sự việc có manh mối.
"Việc thứ hai là muốn hỏi xem tối nay cậu có rảnh không. Ha ha, các vị lãnh đạo rất coi trọng chuyện chúng ta đầu tư vào huyện Bình An lần này cùng với việc phát triển thành phố Kim Lăng, vì vậy chiều nay muốn tới thị sát. Tối nay tôi mở một bữa tiệc, nếu cậu có thể tới thì tỏ rõ chúng ta cũng tôn trọng lãnh đạo!"
"Vâng vâng, có những ai tới? Em rảnh!"
Trần Khiêm hỏi.
"Cục trưởng Hoàng Vi Dân và phó thị trưởng thành phố Kim Lăng cùng các vị quan chức lớn của huyện Bình An đều đến cả!"
"Ok, vậy buổi tối em sẽ đến sớm chút."
Trần Khiêm đáp.
Anh xem giờ, gần bốn giờ rồi.
Chuẩn bị tới đó trước giờ hẹn thôi.
Lúc này Trần Khiêm chợt nhớ ra tối nay đã hẹn Lý Tiếu đi ăn.
Không đi được thì phải gọi điện báo với anh ấy một tiếng.
Nhưng anh gọi mãi mà không ai bắt máy.
Chuyện gì thế nhỉ?
Trần Khiêm lại cho cho Tô Đình.
Sau hai lần gọi đi, cuối cùng Tô Đình cũng bắt máy.
Nhưng sau khi điện thoại kết nối, Trần Khiêm cảm thấy có điểm bất thường.
Bởi vì bên Lý Tiếu rất ồn ào, hình như có người đang mắng chửi.
Thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng mắng của Lý Tiếu.
Giọng nói Tô Đình cũng lộ vẻ lo lắng.
“Trần Khiêm!"
"Tô Đình, sao thế? Bên ấy xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Đình thoáng khựng lại: "Có người đến tiệm chúng tôi đập phá, Lý Tiếu muốn đánh nhau với bọn họ. Bây giờ đám người này đang ở cửa tiệm."
"Hả?" Trần Khiêm bật dậy khỏi ghế sô pha.
"Chờ đó, tôi đến ngay!"
Danh Sách Chương: