Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em dám tránh? Tôi bảo em phải ngoan ngoãn lại, nếu không tôi sẽ khiến nhà họ Tân của em mãi mãi bốc hơi ở Kim Lăng!"
Long Thiếu Vân cáu tiết lôi tóc Tân Nhã.
Kéo về phía mình.
"Thả tôi ra, đồ điên! Thả tôi ral"
"Bốp!"
Tân Nhã vừa vùng vẫy, theo bản năng vừa quất cho Long Thiếu Vân một bạt tai.
"Đánh tôi? Cô dám đánh tôi?"
Mắt Long Thiếu Vân gắn lên tia máu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. "Tiầu Nhã, không sao chứ!"
Mấy người Triệu Đồng Đồng kéo nhanh chóng kéo Tân Nhã sang bên cạnh, bảo vệ cô ta.
"Tôi muốn cô lập tức quỳ xuống trước mặt tôi! Nếu không cô sẽ hối hận đấy!"
Long Thiếu Vân che mặt tức giận nói.
Người của nhà họ Long bấy giờ cũng đã qua đủ cả.
Dù sao thì tát Long Thiếu Vân trước đám đông cũng đồng nghĩa tát vào mặt nhà họ Long ở Yên
Kinh.
"Cậu Long, xin lỗi cậu, là Tiểu Nhã vô lễ, xin lỗi cậu Long!"
Tân Hướng Nam nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói.
Dù sao người cha nào thấy con gái bị đối xử thế này cũng không chịu được.
Mà người nhà họ Tần thì sợ lớn chuyện. Chú ba của Tân Nhã bước lên trước cười nói. "Bịchl"
Ông ta bị Long Thiếu Vân đấm thẳng một quyền ngã xuống đất: "Cút cho tôi!"
"Chú ba!" Tân Nhã khóc rồi. Người nhà họ Tân cũng sợ hãi.
Sau đó thì Long Thiếu Vân chậm rãi đi về phía Tân Nhã.
"Cốc!"
Đột nhiên một viên đá nhỏ đập vào tráng Long Thiếu Vân.
"ÁP" Long Thiếu Vân đau đớn ôm trán kêu lên. "Ai?"
Long Thiếu Vân gắt lên.
Sau đó "Cốc" một tiếng nữa, trán lại ăn thêm một viên đá.
Bấy giờ mới nhìn về phía cửa hội trường.
Thì nhìn thấy mấy chàng trai, không biết vào hội trường từ lúc nào.
Chàng trai dẫn đầu cầm một cây súng đồ chơi, đang năm vào Long Thiếu Vân.
"Ha ha ha, hai phát trúng hết!"
Chàng trai đó cười lớn rồi vứt cây súng đồ chơi sang một bên."
"Đệch, lại là các người à? Không muốn sống nữa đúng không?"
Long Thiếu Vân nhìn thì thấy chẳng phải mấy người lúc sáng tới gây rối bị mình đánh chạy đi thì còn là ai nữa?
Không sai, đúng là đám Hoàng Vĩnh Hào đã đến.
Bấy giờ, Hoàng Vĩnh Hào đút hai tay vào túi, mấy người sau lưng đi về phía Long Thiếu Vân.
"Đúng vậy, bây giờ người tao ngứa rân, chỉ muốn chịu đánh thôi!"
Hoàng Vĩnh Hào cười khẩy nói. "Người đâu, xông lên..." Long Thiếu Vân định sai người ra tay.
Nhưng lại bị quản gia ngăn lại: "Cậu Long đừng nóng, xem thử cậu ta rốt cuộc muốn làm gì đãi"
"Long Thiếu Vân, tao nói cho mày biết, khôn thì thả chị dâu tao ra, nếu không mày tiêu chắc!"
Hoàng Vĩnh Hào đột nhiên chỉ vào Tân Nhã. “Cái gì!"
Tất cả mọi người có mặt đều hoảng hốt.
"Ôi đệch! Đầu cậu Long mọc cặp sừng dài và chắc ghê!"
"Chứ gì nữa, chuyến này nhà họ Long mất mặt thật!"
Mọi người kéo nhau xầm xì.
Bạch Tiểu Phi bị thương thì liếc cho Hoàng Vĩnh Hào một cái, nhắc nhở Hoàng Vĩnh Hào giỡn thì giốn chứ đừng đùa quá trớn.
Khéo lại to chuyện.
"Xem ra lời đồn đều là thật, cậu Long dùng đồ qua tay người ta à?”
Mọi người nhốn nháo.
Tân Nhã thì nhìn Hoàng Vĩnh Hào: "Cậu nói bừa gì đấy, ai... ai là chị dâu cậu!"
"“Hì hì, dù sao tôi mặc kệ, hôm nay có chúng tôi ở đây thì tuyệt đối không để chị bị tổn thương!"
Hoàng Vĩnh Hào nói.
Còn Long Thiếu Vân thì mặt sắp xanh như tàu lá chuối.
"Tôi hiểu rồi, thảo nào sáng nay đám cậu Hoàng tới quấy rồi, thì ra đây là ép hôn, hai cậu lớn đang ghen với nhau đấy. Cậu Hoàng là em trai kết nghĩa của cậu Trần mài"
"Đúng nhỉ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK