Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chồng sắp cưới?”
Đương nhiên Trần Khiêm biết cô gái tên Chu Nặc này định làm gì.
Anh thấy hơi tức giận.
Sợ là cô ta không biết câu này sẽ ảnh hưởng đến mình thế nào nhỉ?
Bởi vì giờ phút này, ánh mắt nhìn Trần Khiêm của đám người Mã Tử Cường đã thay đổi.
“Chồng sắp cưới? Là sao? Thằng nhóc này là con cháu nhà ai?”
Mã Tử Cường cười lạnh hỏi. Chu Nặc cắn môi chạy ra sau lưng Trần Khiêm.
Thật ra có thể thấy cô ta là một cô gái hiếu thắng, hành động này là bất đắc dĩ.
Thật ra cô ta cũng không biết liệu chàng trai này có đánh thắng được Thất Sát hay không, nhưng chỉ cần là tia hy vọng cuối cùng thì Chu Nặc sẽ không từ bỏ.
“Trông chờ vào anh đó!”
Chu Nặc nhìn Trần Khiêm thầm nghĩ.
Nhưng chuyện làm cô ta không ngờ đó là.
“Tôi không phải con cháu nhà ai cả! Hơn nữa tôi không phải chồng sắp cưới của cô gái này, chúng tôi không hề quen biết nhau, tôi chỉ là một người qua đường. Cậu Mã có thể làm lơ tôi, có thù báo thù, có oán báo oán!"
Trần Khiêm nhìn Chu Mặc cười.
Nực cười, mình là người để người khác lợi dụng một cách tùy tiện à?
“Mẹ nó...” Chu Nặc trợn mắt nhìn.
Cô ta không ngờ người trông có vẻ như quân tử này lại vô tình như vậy.
Cô ta không còn gì để nói nữa.
Đặc biệt là sau khi Trần Khiêm nói xong thì khoanh tay tránh ra.
Mẹ ơi, trên thế này có loại người như vậy nữa à? Chu Nặc cô mù thật mà! “Ha ha ha, đã nghe chưa Chu Nặc? Cô đường đường là cô chủ nhà họ Chu mà bị người ta phớt lờ, hơn nữa cô tưởng bổn thiếu gia dễ lừa vậy hả?”
Mã Tử Cường ôm bụng cười.
“Nhà họ Mã các người ác độc như vậy là vì muốn có Nguyên Tâm Thảo, bây giờ nhà họ Mã các người đã có bản đồ cơ quan của nhà họ Chu rồi, các người còn muốn diệt tận gốc hay sao?”
Chu Nặc siết chặt bàn tay trắng như phấn, rưng rưng nước mắt nói. 𝖳𝑟uyệ𝓃 hay? 𝖳ì𝓶 𝓃gay 𝘵𝑟a𝓃g chí𝓃h ﹛ 𝘵𝑟ù𝓶𝘵𝑟uyệ 𝓃﹒𝖵𝓃 ﹜
“Đương nhiên, trong lòng bổn thiếu gia, cô Chu và bản vẽ cơ quan Cốc U Minh quan trọng như nhau, thậm chí còn tuyệt hơn bản vẽ cơ quan nữa!”
“Thất Sát nghe lệnh, các người tạm thời tránh đi, bổn thiếu gia nóng hừng hực rồi, muốn giao lưu với cô Chu Nặc ở đây, không có lệnh của tôi không được lại đây!”
Vừa cởi quần áo, Mã Tử Cường vừa cười hèn hạ.
Thất Sát nghe vậy thì biết cậu Mã đã điên cuồng rồi nên bỏ chạy.
“Đồ khốn nạn vô liêm sỉ, khốn khiếp!” Mắt Chu Nặc rưng rưng, cực kỳ tuyệt vọng. Trong tay cô ta là thanh dao ngắn lén trộm được.
Cô đã quyết định sẽ kết thúc mạng sống mình bất kỳ lúc nào.
Nhà họ Chu đã diệt vong rồi, cô muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng của nhà họ Chu.
Thà chết chứ không để bị sỉ nhục.
“Ha ha ha, cưng à, anh đến đây!”
Cậu Mã đã cởi áo trên, bay thẳng về phía Chu Nặc. Bộp!
Lúc cậu Mã nhào qua cũng là lúc Chu Nặc giơ dao. lên nhắm mắt lại chuẩn bị tự sát.
Một âm thanh vang lên. Một bàn tay giữ chặt bả vai cậu Mã.
Chu Nặc trợn mắt, thì ra thanh niên mới vừa rời đi đã trở lại rồi.
Không biết đã xuất hiện sau lưng cậu Mã từ lúc nào.
“Mẹ nó, nhóc con? Mày muốn chết hả, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân? Mày có biết cái giá phải trả là gì không?”
Mã Tử Cường tức giận, sát ý ngập tràn.
Trần Khiêm lạnh lùng cười nói: “Ban nãy tôi nghe anh nói anh có bản đồ cơ quan Cốc U Minh, tôi nghĩ đó là mấu chốt để tìm được Nguyên Tâm Thảo đúng không?”
“Mẹ nó, thứ chó như mày mà cũng dám mon men đến Nguyên Tâm Thảo, tao thấy mày muốn chết rồi đấy!"
Mã Tử Cường phẫn nộ gầm lên. Giơ tay đấm lên mặt Trần Khiêm. Bốp!
Mà Trần Khiêm thì tát vào miệng Mã Tử Cường làm hắn ta ngã xuống đất.
Nực cường, tu vi của Mã Tử Cường chỉ mới là Luân Vương nhất phẩm.
Trần Khiêm xử lý hẳn ta, tất nhiên không phải chuyện gì khó nhằn.
“Cái gì?”
Mã Tử Cường bụm mặt, nhìn Trần Khiêm như không thể tin nổi, không ngờ lại có người mạnh như vậy.
“Tôi đang hỏi anh đó, trả lời tôi!”
Trần Khiêm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK