Vương Nhụy bị dọa sợ, vội hỏi.
“Mẹ nó, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có người dám đánh tôi đấy, tôi gọi cho ba tôi, kêu người đến chém chết ông tai”
Lý Văn Dương tức giận đỏ cả mắt hét lên.
Vừa nấy anh ta ra tay đánh người thì Trần Khiêm đã nhìn ra rồi, chủ yếu là không muốn chịu thiệt.
Hơn nữa anh ta cho rằng có thể ỷ vào thế lực của ba để ra vẻ ta đây trước các bạn học.
Cuối cùng lại không ngờ người phía bên Triệu Thái lại ngang tàng như vậy, không hề nể mặt một chút nào, còn đánh mình thảm thế này!
Bởi vì Lý Văn Dương đã mất kiểm soát rồi.
“Gọi xe cấp cứu trước đi!” Lý Minh Tuyết nói, vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Không lâu sau thì xe cấp cứu đến, Lý Minh Tuyết là bác sĩ lâm sàng, đương nhiên là lập tức lên
xe giúp băng bó.
“Cậu Dương bị đánh đi bệnh viện rồi, giờ chúng †a phải làm thế nào?”
“Nếu không thì chúng ta cũng đi thôi, lỡ đâu lát nữa mấy người đó lại gọi người đến thì biết làm sao?”
“Phải đấy, nhìn đám người đó cũng không đơn giản đâu!"
Vương Nhụy không có chủ kiến nói. Lúc này mọi người đều nhìn Lý Siêu.
Thực ra Lý Siêu có hơi sững sờ.
Bởi vì trong lần đánh thứ hai, anh ta nghe thấy hình như đối phương là giám đốc điều hành gì đó thì đã sợ rồi, sau khi bị người ta đạp ngã cũng không dám đánh trả.
Khúc cuối chỉ có mình Lý Văn Dương bị đánh.
Lúc này, thấy mọi người đều nhìn mình, thoáng chốc lại bị ép.
“Mọi người đừng lo lăng, chúng ta lái xe đến bệnh viện trước, ba Văn Dương chắc chắn sẽ đến thôi!”
Lý Siêu nói. Sau đó tất cả mọi người đều đi đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn.
Trần Khiêm ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó cũng đi xuống lái xe.
Chết tiệt, ban đầu việc này vô cùng đơn giản, nếu Giang Tuyết Tinh tự mình đi phản ánh thì chắc chăn Triệu Thái sẽ bị xử lý.
Nếu thực sự không được nữa thì mình gọi một cuộc điện thoại, chuyện này coi như giải quyết xong.
Không ngờ thoáng cái đã lớn chuyện như vậy. Mọi người đến bãi đỗ xe.
“Bây giờ tổng cộng chúng ta chỉ có bốn chiếc xe, còn ai lái xe đến nữa không?”
Ở bãi đỗ xe ngầm, Lý Siêu vội hỏi.
Còn Giang Tuyết Tinh thì đang khóc.
“Đều tại tôi không tốt! Đều tại tôi không tốt!”
Vẫn còn đang tự trách mình.
“Hừ, Tuyết Tinh, sao lại trách cậu được chứ? Vừa nãy lúc tôi ra ngoài đã thấy cậu bị lão già dê kia chặn lại, Trần Khiêm cũng ở bên cạnh mà cậu ta lại làm ngơ, nếu như cậu ta can thiệp thì nói không chừng đã chẳng xảy ra những chuyện ban nấy rồi, đều tại cậu ta cải”
“Phải đấy Tuyết Tinh, nếu trách thì phải trách Trần Khiêm, cậu đừng có tự trách mình nữa! Chúng ta lên xe đến bệnh viện trước đi!”
Vương Nhụy nói.
Nói xong, đã có người bắt đầu lên xe rồi.
Giang Tuyết Tỉnh cũng ngồi xe của Lý Siêu.
“Trời má, mọi người mau nhìn kìa, sao Trần Khiêm lại xuống bãi đồ xe ngầm rồi!”
Lúc này, mọi người mới nhìn thấy Trần Khiêm.
“Tên nghèo đó, cậu ta xuống đây làm gì chứ? Mấy chiếc xe này chúng ta đã sắp xếp đủ người rồi, chẳng phải cậu ta gọi xe đến sao?”
Một bạn học nữ lạnh lùng nói.
“Phải đấy, chẳng phải cậu đi taxi đến đây à? Sao đây? Còn muốn ngồi chung xe với bọn tôi à? Thật là, ở đâu có chuyện là đến, không được chút tích sự gì!”
“Mau lên kia gọi xe đi, đừng có ở đây cản đường bọn tôi nữa!”.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Vương Nhụy hừ lạnh.
Lần này Giang Tuyết Tỉnh liếc nhìn Trần Khiêm, cũng không có gì để nói nữa.
“Anh Siêu không cần phải quan tâm đến cậu ta, mau lái xe đi thôi. Xe của cậu với xe của anh Dương, xe ai nhanh hơn vậy?”
Vương Nhụy khinh thường nhìn Trần Khiêm.
“Ha ha, như nhau cả mài! Chúng ta đi trước thôi, ngồi vững nào!”
Lý Siêu hô to một tiếng, đạp chân ga, lái xe thẳng ra ngoài.
Đột nhiên rầm một tiếng.
Bởi vì không kịp năm vững vô lăng nên đã đâm phải đuôi xe màu trằng đỗ ở phía trước.
Thấy nắp máy động cơ trước xe của Lý Siêu văng lên.
“Ôi đệch!”
Lý Siêu hoảng hồn.
Mọi người trên xe đều đi xuống. “AI”
Bỗng nhiên Vương Nhụy che miệng hét lên một tiếng.
“Anh Siêu mau nhìn này, chiếc xe anh đâm trúng hình như là Mercedes - Benz G500 đấy!”
Mọi người hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cả huyện Bình An này làm gì có chiếc xe sang nào chứ.
Lúc này mới đến gần để nhìn, đây không phải Benz G thì còn có thể là gì chứ...
Danh Sách Chương: