“Đại ca, bên kia có một hang động, chúng ta vào đó trốn trước, tóm lại, tụi em sẽ không bỏ anh lại đâu!”
Vài đàn em cũng nói.
Nói xong, khiêng người bị thương lên, chạy thẳng vài hang động.
“Hả? Hình như có người ở đây thì phải?” Sau khi mọi người bước vào thì kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, nhưng mà cứ mặc kệ đi đã, bây giờ ở đây trước, băng bó miệng vết thương cho đại ca."
Một người nói.
“Trong tình huống thế này, để máu chảy thì sẽ tốt hơn. Một khi đã băng bó thì sẽ chết nhanh hơn.”
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên ở cửa hang.
Làm đám người giật thót.
Dồn dập cầm súng lên, nhắm vào người trẻ tuổi trước mặt.
Mà Trần Khiêm chỉ bình tĩnh nhìn những họng súng đen ngòm đó.
Tay còn cầm con thỏ hoang mới vừa nướng xong.
Lạnh lùng ngồi xuống một góc.
Đại ca trong miệng đám người đang lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi này.
Trong long cảm thấy người này chẳng hề tầm thường.
Dù sao, tuy bây giờ anh ấy bị thương nặng nhưng năng lực đề phòng vẫn cao hơn người bình thường rất nhiều.
Anh ấy không thể không phát hiện ra có một người đang ở gần đây.
Hơn nữa quan trọng hơn là ban nãy các anh em chĩa súng vào người anh nhưng anh còn chẳng thèm nhếch mắt.
Sao lại có thể là một chàng trai bình thường được?
Huống chỉ, nướng thỏ rừng trong núi sâu không phải là tác phong của người bình thường.
“Bỏ súng xuống!” Người cầm đầu phất tay, lập tức cười hỏi:
“Chú em, chắc đây là chỗ của cậu, xin lỗi vì chúng tôi đã tự tiện vào đây!”
“Nhà anh ở trong hang à? Tôi cũng chỉ ở đây tránh mưa mà thôi, các người muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.
Trần Khiêm cười lạnh.
“Hừ, đại ca, hỏi cậu ta làm gì, có vẻ như cũng là phượt thủ mà thôi! Này thằng nhóc kia, tốt nhất đừng lắm mồm, nếu không đừng trách súng của chúng tôi không có mắt!”
Một người bực mình nói.
Sau đó vội vàng băng bó vết thương cho lão đại.
Anh ta móc dao ngắn ra, cắt một khúc băng gạc.
Mà Trần Khiêm vừa nhìn con dao nhỏ này là đã kết luận được ngay.
Có lẽ đám người này là đám người Lãnh Như Sương đúng nhỉ?
Từ việc dao nhỏ của hai người tương tự nhau là có thể xác định được.
Đúng rồi, Lãnh Như Sương đã từng nói bạn của cô ta bị đám người Lý Hổ hại, bây giờ chưa rõ sống chết, cô ta muốn tìm Lý Hổ báo thù.
Bây giờ nhìn thấy đám người này chật vật như vậy, hẳn chính là bọn họ.
Cũng quả nhiên, bây giờ có một người phẫn nộ nói:
“Mẹ nó thằng Lý Hổ này, bây giờ chúng ta mà sống sót ra khỏi đây thì chắc chắn em sẽ không tha cho nó đâu. Muốn mượn tay người khác để tiêu diệt chúng ta, không dễ thế đâu, em không để yên chuyện này!”
Danh Sách Chương: