Sâu dưới đáy biển.
Một con thuyền bằng đồng lớn chưa từng có, quanh thân tản ra một hơi thở xa xôi thấm đẫm phong cách cổ xưa, nó vừa chạy sát qua thân con tàu của Trần Khiêm.
Sự tồn tại của nó giống như một nguồn năng lượng, ngay cả máy dò chuyên nghiệp cũng không phát hiện được. Không biết con tàu toàn thân màu đồng xanh với phong cách cổ xưa này là gì đây.
Không lâu sau, chiếc tàu lớn bằng đồng này tiếp tục trầm mình xuống đáy biển.
Vô số quái thú dưới đáy biển gặp phải con tàu đều hoảng sợ chạy trốn nhường đường.
Cuối cùng, bóng dáng của chiếc tàu dần biến mất giữa làn nước, đáy biển lại khôi phục sự tĩnh lặng như ban đầu, thế nhưng mạch nước ngầm vẫn không ngừng cuộn chảy vì biển động!
Đội tàu tăng tốc băng nhanh, chạng vạng cùng ngày. cuối cùng đã tới được đảo Mạch.
Dựa vào hình vẽ trên bản đồ, Trần Khiêm đoán rằng.
Vị trí địa lí của đảo Mạch cách không xa Cung Hải Vương mới phải? Nó là dấu mốc đã đi được nửa chặng đường, đồng thời cũng là nơi năm đó ông lão ăn mày kia đã mang đi ba mươi sáu người dừng chân giống như trong miêu tả trên bức bích họa.
Đảo Mạch khi ấy chỉ là thôn chài có vài người sinh sống mà thôi.
Đồng thời đây cũng là nơi tàu lớn của Hội Thái Dương từng xuất hiện.
Nó đột nhiên bay lên trên không, đã khiến cho tất cả ba mươi sáu người đi sợ đến choáng váng.
Còn có một điểm đáng ngờ, đó là chuyến sau khi ông lão ăn mày dẫn người đi, đội ngũ chỉ còn lại hai mươi bảy người.
Đã có chín người biến mất một cách bí ẩn.
Hay là bọn họ đã bị giết trên chính đảo Mạch này?
Không thể nào! Cả ba sáu người đó đều chỉ là những thôn dân bình thường, ông lão ăn mày không có lí do gì để giết bọn họ cả.
Trần Khiêm cứ nghĩ mãi về chuyện này.
Đội thuyền cập bờ, đã tới cảng.
Trần Khiêm lúc này mới thôi nghĩ ngợi mà quan sát hòn đảo này.
Hơn chục nghìn năm đã trôi qua, đảo Mạch đương nhiên không còn là một làng chài như xưa nữa mà đã trở thành một hòn đảo nằm trên Sơn Thành.
Thuyền khách đến từ khắp chốn Nam Bắc, rất nhiều nơi phải đi qua nơi này, bởi vậy nơi đây phồn hoa không gì sánh được.
Màn đêm từ từ phủ xuống.
Nhưng trên đảo Mạch vẫn đèn đuốc huy hoàng, cả đảo sáng rực như ban ngày.
Bước vào sâu trong thành phố, trên những con đường chính xe cộ như nước.
Hình như ở đây đang đúng dịp tổ chức một ngày hội lớn nào đó.
"Đây là Lễ nghênh thánh của đảo Mạch, ba năm mới có một lần!"
Cổ Vũ Tiêu luôn đi bên cạnh Trần Khiêm thản nhiên nói.
"Nghênh thánh? Nghênh thánh nào cơ?" "Tôi làm sao mà biết chứ!" Cổ Vũ Tiêu nói.
Trần Khiêm miễn cưỡng cười, sau đó dặn dò thuộc hạ đi chuẩn bị nơi ở.
"Hình như là nơi đây có một tổ chức thánh thần gì đó liên quan đến cổ độc, hàng năm đều kêu gọi người dân tổ chức ngày lễ cho nó!"
Cổ Vũ Tiêu thấy Trần Khiêm không để ý tới mình, tự nói một mình.
Danh Sách Chương: