“Tôi biết rồi!”
Trần Khiêm gật đầu: "Vậy tối nay tôi đến buổi đấu giá dược liệu trong lễ hội Hải Thiên mà ông nói xem thử có dược liệu tôi muốn hay không!"
Thu thập những loại dược liệu này luyện chế Khí
Huyết Đan. Sắp đến hẹn ước Thánh Thủy rồi, đây cũng là món đồ không thể thiếu.
Huống chỉ người thần bí này từng ngầm ra hiệu cho anh, dù sao thì chắc người đó cũng có suy nghĩ riêng!
Trong lòng Trần Khiêm không biết nói sao. “Được, vậy cậu Trần, tôi... đưa cậu đi... Khụ khụ!” Dương Vệ ho kịch liệt đứng lên.
"Tôi viết cho ông một đơn thuốc, ông có thể bảo người ta xay những loại thảo dược này ra, tôi xử lý vết thương cho ông trước!"
Xử lý vết thương xong, đám người Trần Khiêm đi xe đến lễ hội Hải Thiên, lúc này đêm đã khuya, nhưng lễ hội Hải Thiên vẫn đèn đuốc sáng choang, người tới người lui tấp nập.
“Xin lỗi, đây là nơi tư nhân, nếu quý khách không có thiệp mời xin trở về." Một bảo vệ tiến lên trước, không khách sáo nói.
“Thiệp mời, ha ha, Dương Vệ tôi đến đây, còn cần thiệp mời sao?” Dương Vệ lạnh lùng hỏi.
Nhân viên bảo vệ vừa nghe, lập tức tròn mắt: “Giám đốc Dương? Giám đốc Dương mẹ gì, tôi chưa bao giờ nghe thấy, không có thiệp mời thì cút đi cho tôi! Còn cô nữa, nhìn cái gì mà nhìn, đây này là nơi mà ai cũng có thể tới sao?”
Bảo vệ lạnh lùng nói.
“Ha, Lệ Lệ, cậu nhìn đi, đây không phải là đàn em khóa dưới hồi đại học của cậu sao? Cậu ta cũng ở đây!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, Trần Khiêm
vừa quay đầu là thấy đám người Lý Nhã Lệ kia, cũng xuất hiện ở đây.
“Xem ra là cậu ta muốn vào Lễ hội Hải Thiên chơi nhưng bị từ chối rồi!” Mấy cô gái nhìn nhau cười cười.
“Sao người này lại ngu ngốc như vậy, có phải là nghèo tới mức ngốc luôn rồi không? Lễ hội Hải Thiên là nơi mà ai muốn đến là đến hả?”
“Trần Khiêm, cậu đến đây làm gì?”
Lý Nhã Lệ kinh ngạc, miệng há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Còn làm gì nữa, người càng nghèo thì sẽ càng thích khoe khoang, cậu ta đến đây, chắc chăn là muốn xem rồi chụp ảnh đăng lên tường nha, chứng minh mình đã từng đến chỗ này!”
Mấy cô gái kia nhẹ giọng nói.
Rất rõ ràng, mấy cô gái này không thích Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng nói gì.
Nhưng rõ ràng đám người Lý Nhã Lệ không muốn tiếp tục đứng chung với Trần Khiêm nữa, bởi vì có rất nhiều người đang nhìn về phía này.
Người đàn ông đi bên cạnh Lý Nhã Lệ nói: “Được rồi, chúng ta đi vào trước thôi, bên trong sắp bắt đầu rồi!”
Giờ phút này, mặt Dương Vệ rất xấu hổ.
Sau đó ông ấy lại nhìn về phía nhân viên bảo vệ bằng gương mặt tức giận:
"Cậu có chắc là không cho chúng tôi vào không? Hội đấu giá dược liệu chỉ mượn tên tuổi của lễ hội Hải Thiên để tổ chức, không phải của riêng nhà họ Minh các người, đừng quá đáng như vậy!”
“Không thể vào là không thể vào! Không có thiệp mời, thì có nói gì cũng vô dụng!” Nhân viên bảo vệ lạnh lùng nói.
“Chuyện gì vậy?”
Mà đúng lúc này, một giọng nữ lảnh lót vang lên.
Cũng làm mọi người vội vàng nhìn sang.
Sắc mặt Dương Vệ trầm hẳn xuống, nghe vậy cũng liếc mắt nhìn sang, thấy một nhóm người đang đi đến đây, người nói chuyện chính là người phụ nữ đi đầu.
Người phụ nữ này cao gầy, gương mặt như được điêu khắc ra từ đá cẩm thạch, có vẻ như là con lai, cô ta hất cằm lên, ánh mắt khinh thường.
“Cô chủ!” Nhân viên bảo vệ vội chào.
Danh Sách Chương: