"Lý Tiếu, thấy sao? Anh em của tôi ngắm trúng cửa tiệm của cậu, hơn nữa nói thế nào thì lần này cũng là cậu trêu chọc em họ của anh em tôi trước, vì vậy mau kí tên để đỡ phải chịu khổ đi!"
Lý Tiểu Cương và Dương Quốc Quyền đi đến.
Vừa vỗ vào mặt Lý Tiếu vừa nói.
"Hừ, cút con mẹ mày đi, có giỏi thì thả tao ra, hai chúng ta đánh tay đôi!"
Hai mắt Lý Tiếu đỏ lừ. Bốp!
Lý Tiểu Cương ngẩng đầu, sau đó tát Lý Tiếu ba phát liên tiếp.
Định bảo cánh đàn em cùng đánh Lý Tiếu.
Còn mụ đàn bà đanh đá kia thì lạnh lùng đi tới chỗ Trần Khiêm định đánh anh.
Nhưng đúng lúc này.
"Anh Cương, anh Quốc Quyền, tiêu rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Một tên đàn em chạy vọt tới, đi chưa được hai bước đã ngã sấp mặt vì hoảng hốt.
"Chuyện gì?" Lý Tiểu Cương quát.
"Bên ngoài... bên ngoài có rất nhiều cảnh sát vũ trang và siêu xe bao vây kín tòa nhà hoang này rồi!"
Tên đàn em trả lời.
Lần này thì sự việc trở nên ầm ï rồi. Lý Tiểu Cương giả mạo cảnh sát bắt Lý Tiếu và Trần Khiêm, cứ tưởng hai người họ không có chỗ dựa.
Gã định dạy dỗ một trận ra trò để Lý Tiếu bớt kiêu ngạo, sau đó chèn ép anh ấy trên thị trường xe secondhand.
Nhưng không ngờ lại đụng phải thần tiên phương nào thế này!
Lực lượng cảnh sát vũ trang lớn đã kéo tới rồi.
Trước kia Lý Tiểu Cương từng bị bắt vào tù vì chuyện này, nhưng rõ ràng là lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước nhiều.
"Mày có nhìn rõ không? Sao lại thế?"
Lý Tiểu Cương cũng không kịp trở tay.
Gã vội chạy đến cửa sổ ngó ra ngoài, quả nhiên
bên dưới đen kịt, toàn người là người.
Đèn xe bên ngoài sáng rực, ban đêm sáng như ban ngày.
"Trời ạ, hiếm người biết tòa nhà hoang này, sao bọn họ lại điều tra được?"
Sắc mặt Dương Quốc Quyền cũng trở nên tái mét.
"Tiêu rồi tiêu rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!"
Hai mẹ con nhà kia cũng hoảng sợ.
Giờ đây bọn họ nuốt nước miếng: "Anh Cương, anh Quốc Quyền, phải làm sao bây giờ?"
"Tao đếch biết phải làm sao!"
Lý Tiểu Cương cũng chấn động.
Mà lúc này.
Bên ngoài vang lên tiếng phá cửa.
"Đứng iml Tất cả không được nhúc nhích!"
Một nhóm cảnh sát vũ trang ập vào.
Đồng thời, Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương trước cửa sổ bị đèn cường quang rọi vào mắt.
Khi nhóm Trần Khiêm được giải cứu, đám Lý Tiểu Cương đã bị đè xuống.
Người ở bên ngoài đều đang đợi.
"Cậu Trần! Đã để cậu sợ hãi rồi, chúng tôi cũng vừa mới điều tra ral"
Triệu Tử Hưng, Lý Chấn Quốc và các khách quý đều bước tới.
“Tôi không sao!"
Trần Khiêm đáp.
Chẳng qua anh không ngờ tên Lý Tiểu Cương này lại to gan như vậy, làm anh sợ bóng sợ gió một trận.
Lý Tiểu Cương và Dương Quốc Quyền bị áp giải bên cạnh đều ngu người luôn.
Những người trước mặt đều các các nhân vật tai to mặt lớn chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi, bọn họ gọi tên này là cậu Trần?
Đối phương là cậu Trần phố Kim Lăng?
Hai người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lần này chết chắc rồi!
Danh Sách Chương: