Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1027

Hai người vốn dĩ phải là vợ chồng ân ái, lúc này gặp nhau như thấy kẻ thù truyền kiếp.

Hà Thanh đã sớm quen với thái độ của Phạm Hoàng Anh, ngoại trừ đau đớn trên mặt, trong lòng cô ta cũng không cảm giác được chút tổn thương nào.

Dường như cô ta đã quen nhẫn nhục chịu đựng được những trách mắng của người khác.

Đột nhiên, cô ta bỗng nghĩ đến người mẹ của mình, Đặng Phượng.

Bà chính là người phụ nữ kiên cường, cho nên mới không tiếc tiền bỏ ra đầu tư trên người cô ta, từ nhỏ cho học đàn, rồi còn du học nước ngoài, mỗi một thứ, đều bồi dưỡng cho cô thành người ưu tú nhất, để sau này cô ta có thể gả được cho một người đàn ông giàu có.

Như vậy bà ra ngoài cũng có thể ngẩng cao đầu,

Nếu để cho mẹ biết….bà nhất định sẽ ước không sinh ra người con gái như cô đi.

Hà Thanh không đem chuyện này nói với Đặng Phượng.

Nhưng hôm sau, cô ta liền bị bệnh.

Suốt mấy ngày liền, cô ta chỉ nằm trên giường, không bước ra khỏi cửa.

Những người khác trong nhà họ Phạm cũng biết, nhưng ai cũng không quan tâm đến cô.

Vốn dĩ, ông cụ Phạm vẫn còn quan tâm đến cháu gái của người đồng đội cũ, nhưng lần trước cô ta làm thương tổn Nguyễn Khánh Linh, ông ta liền không thèm quản chuyện này của nhà Phạm Thành .

Cho dù ông biết cả nhà không đối xử tốt với Hà Thanh, cũng không nói tiếng nào.

Vợ của Phạm Thành nhìn thấy điều này, vì vậy càng thêm châm chọc khiêu khích Hà Thanh, sự chán ghét với cô ta càng lộ ra rõ ràng.

Vốn dĩ chỉ cần uống thuốc mấy ngày là có thể khỏi bệnh, nhưng bởi vì bà Phạm cố tình chèn ép, làm cho bệnh tình của Hà Thanh càng trở nên nghiêm trọng, khỏi rồi lại bệnh, lặp đi lặp lại, cuối cùng chuyển biến ngày càng xấu.

Hà Thanh nằm trên giường cả ngày đều cảm thấy chóng mặt, lúc đầu óc thanh tỉnh lại luôn cảm thấy choáng váng, dây thần kinh trong đầu như quấn vào nhau, lúc nào cũng vô lực đau đớn.

Ngay cả hơi sức nói chuyện cô ta cũng không có, có đôi khi ngủ cả một ngày, thỉnh thoảng tỉnh lại lại xuất hiện ảo giác.

Mình cứ như vậy rồi chết đi? Thậm chí sau khi cô chết, mọi người vẫn còn mắng nhiếc thân xác của cô ta, sau đó ngẫu nhiên tìm một vùng hoang vu nào đó ném xác cô đi?

Hà Thanh nghĩ nghĩ, chỉ cảm thấy đầu óc lại bắt đầu đau lên, trong đầu cô ta lần lượt xuất hiện hai giọng nói tranh cãi nhau.

Cô ta từ từ nhắm mắt lại, ý thức cũng bắt đầu trôi đi.

Đột nhiên, ngoài cửa trở nên rất ồn ào huyên náo, có tiếng rầm rầm, dường như còn có tiếng cãi vã.

Hà Thanh muốn ngủ, nhưng lại bị âm thanh đó làm cho đầu càng ngày càng đau.

Cô ta muốn ra ngoài xem là xảy ra chuyện gì.

Thật vất vả mới đứng dậy rời khỏi giường, đúng lúc cửa vừa được mở ra.

Sau đó, cô như nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc khắc sâu trong tâm trí mình.

“… Mẹ?”

Bởi vì lâu lắm rồi không uống nước, cũng không có mở miệng.

Hà Thanh phát ra âm thanh khô khốc, cũng có chút chói tai, giống như âm thanh chiếc đài cũ phát ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK