Không biết vì sao, Nguyễn Khánh Linh cứ nói mãi nói mãi, ảnh mặt của người đàn ông này khi nhìn mình, hình như không còn hung dữ như lúc đầu nữa?
Không lẽ nào, là lời nói của cô đã lấy được cảm tình từ anh? Phạm Nhật Minh nhìn cô gái bên cạnh mình say sưa, anh không nhịn được mà gõ nhẹ vào đầu cô, hỏi: “Nếu đã ghét nhà họ Nguyễn, vậy tại sao bây giờ Tập đoàn nhà họ Nguyễn gặp chuyện em lại đi giúp đỡ?”
Nguyễn Khánh Linh xoa xoa trán, giải thích: "Là vì bà nội. “Từ nhỏ, bà đã luôn bảo vệ tôi, lại rất thương tôi. Lúc trước tôi không hiểu tại sao bà nội lại thương tôi, bây giờ tôi mới phát hiện tôi căn bản không phải người nhà họ Nguyên, nhưng bà luôn đối xử với tôi như cháu gái ruột vậy, chưa từng có chút ghét bỏ nào." “Nếu giờ bà đã đưa ra thỉnh cầu, vì nề mặt bà, tôi đương nhiên phải giúp đỡ Tập đoàn nhà họ Nguyễn, càng huống hồ. " Nguyễn Khánh Linh bĩu môi, “Tập đoàn nhà họ Nguyễn là sản nghiệp do ông ngoại để lại, tôi không thể để nó bị huỷ hoại trong tay những người nhà họ Nguyễn được.
Tuy Nguyễn Khánh Linh sẽ có lúc mơ mơ hồ hồ, cũng không thể sắc sảo được như Nguyễn Khánh Nga, nhưng trái tim cô luôn trong sáng như tấm gương, có thể phân biệt mọi chuyện rõ ràng.
Phạm Nhật Minh không nhịn được đưa tay lên sờ vào mặt cô, cảm giác mềm mại khiến anh bất giác giật mình.
Nhưng mà hành động bất ngờ này của anh, khiến cho Nguyễn Khánh Linh có chút bối rối, hai má của cô ửng đỏ lên dưới ánh trăng mờ ảo. Nhìn vào góc nghiêng sắc bén của người đàn ông, Nguyễn
Khánh Linh chỉ cảm thấy mặt mình càng nóng lên, cô không dám nhìn thẳng vào người đàn ông ấy nữa, tầm mắt cô bắt đầu nhìn qua nhìn lại trêи không trung. Nguyễn Khánh Linh không hề biết, dáng vẻ xấu hổ của cô đều năm gọn trong tầm mắt của Phạm Nhật Minh, anh mở nhẹ khoé môi, đôi mắt như cười lên. “Nguyễn Khánh Linh" Giọng nói của người đàn ông dường như mang theo tư tình. " Hửm?” Nguyễn Khánh Linh né tránh tiếp xúc trực tiếp với anh, một câu trả lời thì thầm phát ra. Lúc này, cô cảm nhận rõ ràng hơi thở mát lạnh của người đàn ông đang đến gần, chính là Phạm Nhật Minh
Hai người vốn đã nằm trêи cùng một chiếc giường, khoảng cách giữa cả hai không có bao nhiêu, lại thêm Phạm Nhật Minh cố ý đến gần, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy đến thở cũng có chút không thoải mái.
Cuối cùng, cô không thể không nhìn thẳng vào Phạm Nhật Minh, nhìn vào đôi mắt sâu quyến rũ của anh, tim của Nguyễn Khánh Linh đập càng nhanh hơn, cô đang muốn nhắc anh, Phạm Nhật Minh lại là người nói trước. “Nếu em muốn yêu cầu giúp đỡ thì em tìm sai người rồi. “Tại sao?" Nguyễn Khánh Linh ngạc nhiên một lúc.
Tập đoàn nhà họ Lê với Tập đoàn nhà họ Phạm giống nhau, địa vị trong giới kinh doanh đều có sức ảnh hưởng lớn, chỉ cần Tập đoàn nhà họ Lê đồng ý đầu tư vào thì Tập đoàn nhà họ Nguyễn nhất định sẽ bình an vô sự.
Phạm Nhật Minh nói với giọng điệu bình thường: "Tổng giám đốc của Tập đoàn nhà họ Lê bây giờ không phải là Lê Tuấn, chuyện này anh ta không làm chủ được, cũng không có quyền đó. “Tôi biết, nên anh ta đã đồng ý với tôi về nhà tìm bố Lê thương lượng." “Quy mô của xí nghiệp nhà họ Lê có thể lớn mạnh được như bây giờ, thì có thể tưởng tượng, ông Lê nhất định không phải nhân vật đơn giản, nhà họ Nguyễn với nhà họ Lê cũng không thân không quen, người ta dựa vào điều gì mà phải đến vũng nước đục này?"
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy Phạm Nhật Minh nói cũng rất đúng, nhưng từ sâu trong lòng, lại tin tưởng rằng học trưởng Lê Tuần có thể thuyết phục được bố anh ta.
Có thể trêи gương mặt cô vẫn còn sót lại một ít hy vọng, Phạm Nhật Minh lại lạnh lùng đả kϊƈɦ cô: "Học trưởng Lê Tuấn của em không giúp được gì đâu, bữa cơm hôm nay ăn uống công rồi.
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Nguyễn Khánh Linh có chút lạc lõng, biểu cảm trêи gương mặt cũng không thể giấu được.
Phạm Nhật Minh nhìn biểu cảm của cô gái này, cứ nghĩ rằng cô là bởi vì không thể gặp lại Lê Tuấn nữa nên mới lạc lõng như vậy. Anh không nhịn được mà bắt đầu nổi giận, quan hệ giữa Lê Tuấn kia với cô tốt như vậy sao?