Mục lục
Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191

Vốn dĩ Nguyễn Khánh Linh đang nghĩ đợi Phạm Nhật Minh ngủ say rồi cô lại đứng dậy, nhưng đợi mãi không thấy anh nới lỏng tay, cơn buồn ngủ ập đến, cô ngủ lúc nào không hay.

Cảm thấy bên tai có tiếng thở nhẹ và đều, Phạm Nhật Minh đột nhiên mở mắt ra, nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, khuôn mặt lạnh lùng của anh bỗng tươi tỉnh hơn, ánh mắt anh rất sáng, đâu có giống đang say.

Tuy rằng anh uống rất nhiều nhưng anh không say, nhưng không hiểu sao, khi men rượu bốc lên anh lại muốn nhìn cô, càng nhìn anh càng thấy cô đáng yêu.

Anh cũng nghĩ đến cô người mẫu mà mọi người  nói tới trong bữa tối, anh không khỏi chế nhạo, cô người mẫu kia được mọi người xuýt xoa khen hấp dẫn như vậy còn không bằng cô vợ nhỏ của anh.

Nhưng mà, Phạm Nhật Minh nhìn thấy lông mày của cô, bỗng thấy không hài lòng lắm.

Kết hôn với cô gái này lâu như vậy rồi, mà cô không cho anh ôm, khong cho anh hon cũng không cho anh chạm vào, anh vừa ghẹo cô là cô đã xấu hổ, nếu hôm nay không phải nhờ rượu thì e rằng cô đã chạy trốn mất rồi.

Nghĩ đến đây, Phạm Nhật Minh bỗng cảm thấy rầu rĩ, anh luôn cảm thấy cuộc hôn nhân này không đáng.

Người ta kết hôn thì được vợ ân cần chăm sóc, nhưng Nguyễn Khánh Linh lúc nào cũng muốn tránh né anh.

Chưa suy nghĩ được bao lâu thì cơn buồn ngủ ập đến, Phạm Nhật Minh lại ôm cô vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Vì hôm sau là cuối tuần nên cả hai đều dậy khá muộn.

Phạm Nhật Minh tỉnh dậy sớm hơn Nguyễn Khánh Linh nhưng anh không dậy, thân thể mềm mại đang được anh ôm trong tay khiến anh khó có thể nghĩ đến việc dậy khỏi giường.

Có thể là Nguyễn Khánh Linh còn đang ngủ say vì đêm qua ngủ muộn, cô thậm chí còn không để ý đến ánh mắt của người đàn ông.

Có lẽ cả đêm nằm một tư thế, nên cô cảm thấy hơi khó chịu, trong vòng tay anh, cô cựa mình tìm tư thế thoải mái, cô chủ động ôm eo anh, áp vào ngực anh, ngủ một giấc thật yên bình.

Nhìn cử động vô thức của cô, ánh mắt Phạm Nhật Minh dịu đi.

Anh không hiểu sao lúc này trông cô giống một chú mèo vậy, lúc nào cũng cần anh an ủi và bảo vệ.

Anh không chán ghét cảm giác kỳ lạ này, thậm chí có chút thích thú.

Một lúc sau, có người gõ cửa, sau đó giọng chú Hùng vang lên: “Cậu chủ, cậu dậy chưa?”

Chú Hùng vốn dĩ không cần gọi Phạm Nhật Minh vì bình thường anh xuống tầng từ rất sớm, nhưng hôm nay chưa thấy anh xuống nên bác lên tầng gọi.

Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, anh không trả lời ngay, sợ đánh thức cô, tay anh di chuyển, khi định rút tay ra khỏi cánh tay Nguyễn Khánh Linh, anh đã thấy cô cau mày, rồi mơ màng mở mắt ra.

Đôi mắt lim dim buồn ngủ, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy khuôn mặt của Phạm Nhật Minh, cô quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua nên cứ nghĩ mình đang mơ, cô lầm bẩm vài câu rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Đúng lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, chú Hùng từ bên ngoài bước vào, nói: “Cậu chủ, cậu dậy chưa?”

Chú Hùng không nghe Phạm Nhật Minh trả lời, tưởng anh vẫn còn ngủ nên định vào gọi anh, nhìn kĩ lại thì thấy trên giường của Phạm Nhật Minh còn có một người khác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK